Anh ba bước chỉ dùng hai bước vọt tới trước mặt Huyền Huyễn, trừng mắt nhìn cậu.
Huyền Huyễn nhìn anh một cái, xoay người rời đi.
"Uy, cậu đi đâu?"
"Còn có thể đi đâu? Đương nhiên tra vụ Dương Ngữ Cầm."
Tiêu Xuân Thu chạy tới, "Cậu không thấy tôi đang phẫn nộ sao?"
"Không thấy."
"Vô tình."
"Anh ngày đầu biết tôi sao?"
"Là vì không phải ngày đầu biết mới nghĩ cậu bất công, cậu nói, cậu hôm qua có phải thiên vị Nguyệt Vũ?"
"Tôi hôm qua làm chuyện gì khiến anh nghĩ tôi thiên vị Nguyệt Vũ?"
"Cậu ta hỏi cậu trả lời, tôi hỏi cậu không trả lời."
"Anh tối qua có hỏi tôi sao?"
"Ách." Tiêu Xuân Thu nghẹn lời, tỉ mỉ nghĩ mình hình như không có hỏi Huyền Huyễn.
"Thế nhưng, Tiểu Khả nói tôi vào bếp quấy rầy cậu, cậu sẽ thưởng tôi một cái muôi, Nguyệt Vũ vào, cậu không thưởng cậu ta."
"Anh có vào bếp không? Tôi có thưởng anh không?"
"Không."
"Không nên coi chuyện chưa xảy ra như sự thực."
Tiêu Xuân Thu á khẩu không trả lời được.
Anh biết mình bị Huyền Huyễn nhiễu loạn, thế nhưng hết lần này tới lần khác không tìm được chỗ cãi.
"Đường Vân hôm nay thế nào không đi theo anh?"
"Thượng Quan Hiên biết tôi và cậu tra án, gọi Đường Vân không cần đi theo."
Huyền Huyễn nhướng mày.
Thượng Quan Hiên là kết luận mình sẽ bảo hộ Tiêu Xuân Thu? Yên tâm vậy.
Tiêu Xuân Thu có chút hoang mang, "Vì sao tôi đi với cậu, cậu ta không tìm người đi theo, cậu không cảm thấy có chút kỳ quái?"
"Tuyệt không kỳ quái."
"Thế nào không kỳ quái? Tôi nghĩ gần nhất cậu ta cực kỳ lo lắng tôi gặp chuyện không may, cho nên gọi Đường Vân đi theo tôi. Trước đây, tôi đều một mình tra án, thế nào không thấy cậu ta như bà già quản này quản nọ, chẳng lẽ, thật xảy ra chuyện gì, cậu ta gạt tôi?"
Huyền Huyễn không để ý Tiêu Xuân Thu lẩm bẩm, tuy có chút hồ nghi, thế nhưng đây là chuyện của Thượng Quan Hiên, cậu không cần nhúng tay.
...
Hỏi vài câu người cùng phòng Dương Ngữ Cầm, không hỏi ra kết quả, Tiêu Xuân Thu không khỏi nhụt chí.
Dương Ngữ Cầm công tác hơn hai năm, thế nhưng ở công ty không có bạn bè đặc biệt thân mật.
Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, hỏi: "Dương Ngữ Cầm rất khó ở chung sao?"
"Cũng không phải khó ở chung, chỉ là cô ấy thuộc một loại, có thế giới của mình, chúng tôi không hợp với cô ấy. Cho nên chỉ là đồng sự bình thường."
"Ngày đó Dương Ngữ Cầm có gì dị thường không?"
"Nói dị thường, là vừa tan tầm cô ấy đã đi."
Lúc này, điện thoại di động của Tiêu Xuân Thu reo.
Nói cho Huyền Huyền một tiếng, Tiêu Xuân Thu ra ngoài tiếp điện thoại.
Huyền Huyễn hỏi tiếp: "Cô ấy trước đó có nghe điện thoại kỳ quái gì không?"
Một nữ viên chức ngồi cạnh Dương Ngữ Cầm suy nghĩ một chút, không xác định nói: "Hình như không."
Huyền Huyễn nhíu mày, vụ này tựa hồ không có manh mối.
Nghe xong điện thoại Tiêu Xuân Thu đẩy cửa vào, Huyền Huyễn thấy sắc mặt anh khác thường, vì vậy hỏi: "Cảnh cục có chuyện?"
Tiêu Xuân Thu không trả lời, nói với các nữ viên chức: "Cảm ơn sự hợp tác của các cô, chúng tôi đã hỏi xong, các cô có thể quay lại công tác."
Các nữ viên chức nhìn nhau, lục tục đứng lên.
Huyền Huyễn không nói gì.
Chờ mọi người rời đi, sắc mặt Tiêu Xuân Thu có chút âm trầm, anh lên tiếng nói: "Vừa nãy có người tới cảnh cục báo án, nói có người mất tích."
Huyền Huyễn ngồi thẳng thân thể, chậm rãi đợi.
"Cũng là xin nghỉ một tháng, thế nhưng không về, sau đó, điện thoại di động báo hết tiền. Hơn nữa, lần này cùng lúc nhận ba vụ án mất tích."
Huyền Huyễn lông mày nhăn càng chặt.
Một người, có thể nói ngoài ý muốn, thế nhưng nhiều người, đã không phải ngoài ý muốn.
"Tôi phải về cảnh cục, cùng đi không?"
Huyền Huyễn gật đầu.
Vừa định đi, có người gọi lại.
Huyền Huyễn quan sát cô gái trước mắt, nhận ra là người ngồi cạnh Dương Ngữ Cầm.
"Có chuyện gì?"
"Tôi vừa nghĩ tới một việc, không biết giúp được không."
"Mời nói."
"Tôi nhớ ngày đó chúng tôi có nhắc tới tiệm La Y, Ngữ Cầm tựa hồ rất hài lòng, không biết có phải hứng thú với quần áo chỗ đó không, sau khi tan tầm cô ấy khả năng tới đó, nói không chừng La Y đã gặp cô ấy. Phải biết, con gái hay có quần áo mình thích, đôi khi sẽ chạy đi mua."
"La Y?"
"Là tên tiệm, chủ tiệm cũng gọi tên này."
Huyền Huyễn và Tiêu Xuân Thu không hẹn nhớ tới đôi hoa bàn hài tú hai chữ La Y.
"La Y là tiệm thế nào?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
"Tiệm này bán đều là trang phục chủ tiệm tự thiết kế, vì rất đặc sắc, cho nên rất nhiều người tới mua."
"Tiệm có bán giầy sao?" Huyền Huyễn hỏi.
"Có, bất quá rất ít."
Hỏi nữ viên chức địa chỉ tiệm, nói cảm ơn, Huyền Huyễn và Tiêu Xuân Thu rời khỏi building thương vụ.
"Hiện về cảnh cục, hay đi tiệm La Y?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
"Anh nói đi?"
"Đi tiệm La Y."