Con mèo nhảy khỏi lòng Huyền Huyễn, chạy đến bên chân Vu Diêu thân mật cọ mấy cái.
Vu Diêu xổm xuống sờ đầu nó, "Không phải, tôi rất yên tâm, nhìn ra được nó rất thích cậu."
Huyền Huyễn cười cười, hỏi: "Dùng bữa chưa, lát nữa muốn ăn chung không?"
Nguyệt Vũ không cao hứng, đang định phát tác, Huyền Huyễn đã đẩy anh một cái, chỉ Miêu Mộ Linh sắc mặt không thế nào đẹp.
Nguyệt Vũ nhìn Nhị ca nhà mình, lại nhìn Vu Diêu xổm dưới đất, được, anh không quản hai người này, bọn họ thích lăn qua lăn lại thế nào thì tùy, nể tình Vu Diêu tặng mèo cho Huyền Huyễn, anh không nhằm vào Vu Diêu nữa.
Vu Diêu ôm mèo đứng dậy, anh nhìn Miêu Mộ Linh mặt không biểu tình, thấy rất khó chịu, người này, là chính cậu ta muốn mình ở lại, giờ lại làm như là mình gấp gáp muốn quấn lấy cậu ta.
Vu Diêu đứng đó, đi không được, không đi cũng không được, anh muốn cứu Vu Thanh Hòe, thế nhưng thái độ của Miêu Mộ Linh lại khiến anh không biết làm sao.
Nguyệt Vũ mơ hồ đoán được Vu Diêu vì Vu Thanh Hòe mà tới, Nhị ca đáp ứng sao? Thế nhưng nhìn sắc mặt Vu Diêu không giống, hai người ở ngoài nói gì vậy, đây là làm mặt cho ai xem?
Nhìn Vu Diêu mấy phần thất hồn lạc phách, Miêu Lan không khỏi đồng tình, sống trong một ngôi nhà áp lực như Vu gia thật đủ đè nén, còn phải nơi chốn vì cái nhà này suy nghĩ, còn không nhất định được tôn trọng, cuộc sống như vậy Vu Diêu không thấy khó chịu sao, chí ít Miêu Lan nhìn đã đủ khó chịu.
Sơ cứng một hồi, Huyền Huyễn cũng nghĩ bầu không khí rất lạnh, cậu thẳng thắn kéo Nguyệt Vũ đi ngủ, buổi tối còn có việc phải làm cần dưỡng đủ tinh thần, chuyện của hai người này, người ngoài như bọn họ vẫn đừng nhúng tay, để tránh cho kết quả lộng xảo thành chuyên.
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ vừa đi, Miêu Lan cũng biết điều bỏ chạy, phòng khách chỉ thừa lại Miêu Mộ Linh không rên một tiếng và Vu Diêu sững sờ tại chỗ.
Vu Diêu nhìn Miêu Mộ Linh quay lưng với mình, ôm mèo ngồi xuống một cái ghế khác, Miêu Mộ Linh muốn anh nói chuyện, thế nhưng Miêu Mộ Linh không nói, Vu Diêu căn bản không biết nói gì cho phải.
Ngồi đó một hồi, Vu Diêu bắt đầu buồn ngủ, gần đây anh luôn thấy mệt, cho dù buổi tối ngủ rất sớm, ngày thứ hai dậy vẫn mệt mỏi không thôi, cũng không biết sao vậy.
Nhẹ nhàng vuốt lông mèo, mí mắt Vu Diêu ngày càng nặng, cuối cùng cuộn mình dựa vào ghế mơ hồ ngủ.
Nửa mộng nửa tỉnh, anh cảm thấy mình bị giam vào một nơi âm u ẩm ướt, trước mắt rất tối, cũng có rất nhiều người vây lấy anh, ánh mắt bọn họ nhìn anh là xích lỏa, ánh mắt này anh không xa lạ, khi Vu Tòng An đè lên người anh đã dùng loại ánh mắt lấp đầy sắc dục này, anh sợ hãi, anh muốn trốn, thế nhưng không thể động đây, chỉ có thể nhìn bọn họ chậm rãi tới gần, anh thấy rất lạnh, trên người rất đau, thậm chí cảm giác được vô số bàn tay như rắn sờ khắp thân thể, anh muốn la lên, miệng đã bị người chặn lại, khi anh tuyệt vọng đến hầu như sắp điên, một thứ mùi thảo mộc như có như không nhẹ nhàng bay tới, anh dùng hết toàn lực không quan tâm tất cả nhào về phía ấy, vô thanh gào thét: Cứu tôi, cứu tôi...
Miêu Mộ Linh tuy quay lưng với Vu Diêu, thế nhưng thường dùng dư quang khóe mắt chú ý nhất cử nhất động của anh, khi thấy Vu Diêu ôm mèo cuộn mình ngủ gục trên ghế, anh nhịn không được thở dài, đối Vu Diêu anh chung quy không thể chạnh lòng.
Anh bước tới, muốn ôm Vu Diêu vào phòng ngủ, nào biết lại gần mới phát hiện Vu Diêu cả người co quắp rơi lệ đầy mặt, Miêu Mộ Linh hoảng sợ, tay vừa chạm phải Vu Diêu đã bị ôm chặt.
Vu Diêu liều mạng trốn về phía mùi hương, tựa hồ chỉ cần trốn vào đấy, anh có thể chạy thoát khỏi những kẻ khiến mình sợ hãi, những đôi tay khiến mình kinh hoàng...
Miêu Mộ Linh bị Vu Diêu liều mạng chui vào lòng đụng ngã, chưa kịp bò dậy, toàn thân đã bị tay chân Vu Diêu quấn đè trên đất, nước mắt và mồ hôi lạnh từng giọt nhỏ trên mặt, trên cổ Miêu Mộ Linh, mạnh mẽ tổn thương trái tim anh.