"Cái gì lạc đề?" Thượng Quan Hiên không rõ.
"Chúng ta rõ ràng đang nói hung thủ, thế nào lại nhắc tới Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự."
"Không sai, không sai..." Tống Tiếu Ngự cũng nhân cơ hội kháng nghị.
Tiểu Thường một cước đá văng Tống Tiếu Ngự.
Tiêu Xuân Thu nói: "Tiểu Thường cảm giác sự tồn tại của hung thủ, Thượng Quan Hiên nghe tiếng hít thở của hắn, nhưng chúng ta không thấy, Huyền Huyễn, thật bị miệng quạ đen của cậu nói trúng, hung thủ không phải người, là quỷ."
Nguyệt Vũ mắng: "Anh mới là miệng quạ đen."
Đường Vân lắc đầu, "Không đúng, hiện tại là ban ngày, quỷ không phải sợ mặt trời sao? Hắn làm sao dám chạy loạn?"
Huyền Huyễn nói: "Sợ cái gì? Hắn có một lớp da người che."
Mọi người bị những lời này của Huyền Huyễn doạ ngã, "Da người?"
Tiêu Xuân Thu nuốt ngụm nước bọt, "Da người? Da người chết không phải đều lấy làm quạt sao?"
"Mấy cây quạt hôm nay các anh xét nghiệm đã chứng thực là da người chết lúc trước cắt xuống chưa?"
Tiêu Xuân Thu ngừng một hồi, "Cây quạt đã đưa đi xét nghiệm, kết quả chưa có, thế nhưng——"
Thượng Quan Hiên tiếp lời: "Kết quả giám chứng chưa có, không thể chứng minh chỗ da này là da người. Mặc dù năm cây quạt phát hiện ở phòng làm việc Tiêu Xuân Hạ là dùng da năm cô gái đã chết làm, thế nhưng không thể nói cây quạt phát hiện trên giường Trần Vĩnh Nghiệp hôm nay là da năm người đàn ông chết lúc trước."
Tống Tiếu Ngự trầm tư, "Nói cũng có lý."
"Huyền Huyễn, cậu vừa nói hung thủ, chúng ta giả thiết hắn là quỷ, trên thực tế, hắn cực kỳ có khả năng là quỷ, có một lớp da người che là ý gì?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
"Sói đội lốt cừu, ý này."
"Cậu nói con quỷ kia khoác một lớp da người?" Thượng Quan Hiên suy đoán.
"Không sai, hơn nữa lớp da người này khả năng rất lớn là dùng da người chết làm."
Tưởng tượng cảm giác da người chết nhớp nháp dính vào, mọi người không khỏi rùng mình.
Nguyệt Vũ nghi hoặc, "Quỷ triền thân cũng không sợ mặt trời, vì sao Tiểu Nguyệt khẳng định hung thủ khoác một lớp da người?"
"Quỷ triền thân tuy không sợ mặt trời, thế nhưng thuộc về hàn thể, âm khí nặng, không cách nào thời gian dài bại lộ dưới ánh nắng, vừa nãy tôi tiếp xúc hung thủ, hắn cho tôi cảm giác không giống quỷ."
"Không giống quỷ? Nói thế nào?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
"Tôi nghĩ hung thủ giống thây khô."
"Thây, thây khô?" Tiêu Xuân Thu cứng họng.
"Khi hắn tới gần, tôi nghe trên người hắn có mùi thi thối, tuy giấu rất khá, lại giấu không được mùi hủ lạn, bình thường, trên người quỷ không có mùi này, cho nên tôi nghĩ hung thủ không phải quỷ, chỉ là thây khô biến dị, hắn cắt xuống da người chết, đại khái thay mình làm một túi da, để có thể lẫn giữa mọi người mà không dễ dàng bị phát hiện, này xem như nguỵ trang cao minh."
Mọi người trầm mặc, đột nhiên, không khỏi có cảm giác thiên hoang dạ đàm.
Một hồi lâu, Thượng Quan Hiên hỏi: "Nếu hắn đã tới, cậu thế nào không nghĩ cách bắt hắn?"
Huyền Huyễn không trả lời, một lát sau, cậu mới nói: "Khi đó tôi đang làm phép để mọi người thấy chuyện xảy ra trong quá khứ, không thể phân thần, bằng không không riêng là tôi có chuyện, mọi người cũng có."
Nghe vậy, Nguyệt Vũ không khỏi sợ, Huyền Huyễn tuy nói dễ dàng, anh lại biết tình hình nhất định rất nguy hiểm, có chút vô ý, Huyền Huyễn cực kỳ có khả năng bị thương.
Nghĩ tới đây, Nguyệt Vũ vô thức vươn tay siết chặt tay Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn quay đầu nhìn Nguyệt Vũ, từ đôi mắt lo lắng của anh đọc ra quan tâm dành cho mình, nội tâm một thoáng tràn đầy cảm động.
Nguyệt Vũ đầu tiên nghĩ là cậu!