Lập tức khởi hành? Nếu chỉ có mình Nguyệt Vũ, tự nhiên không thành vấn đề, thế nhưng anh định kéo Huyền Huyễn đi theo, lúc này gấp vậy, vẫn chưa chuẩn bị gì...
"Vậy thì xuất phát, nhét quần áo cần dùng vào va-li là được." Huyền Huyễn đứng cạnh bỗng nhiên nói.
"Tiểu Nguyệt, cậu không đi với tôi sao?" Nguyệt Vũ u oán, anh đã trúng độc Huyền Huyễn, luyến tiếc tách khỏi cậu, cho dù chỉ là một hai ngày.
"Tự nhiên đi, ai biết anh ở ngoài có trêu hoa ghẹo nguyệt không." Huyền Huyễn nửa nghiêm túc nửa nói giỡn.
Nguyệt Vũ rạng rỡ, "Tôi mới chướng mắt người khác, trong mắt tôi chỉ có Tiểu Nguyệt."
Miêu Lan ngạc nhiên, lời buồn nôn như vậy dĩ nhiên nói ra từ miệng thiếu gia, rất khiến người giật mình.
Chú ý tới thần sắc trên mặt Miêu Lan, Huyền Huyễn lại không thấy ngượng, "Được rồi, mau đi dọn đồ."
Miêu Lan vội nói: "Vì tiết kiệm thời gian, Đại thiếu gia đã bảo tôi chuẩn bị xong cả, hai vị thiếu gia chỉ cần đi là được."
Huyền Huyễn nhìn Nguyệt Vũ, "Thật là hiệu suất cao!"
Bọn sóc chuột thấy cả hai tính đi xa nhà đều phần phật vây quanh, đòi đi theo.
Huyền Huyễn không cho, "Bọn tao không phải đi chơi, ngoan ngoãn ở lại trông nhà, có Tiểu Thỏ và Giáng Hồng, sẽ an bài ẩm thực hằng ngày, đừng lo bị đói, còn có, phòng ngủ của tao không được vào, bằng không tao không cam đoan xảy ra chuyện gì, nếu là tiểu hồ ly nhớ Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu, có thể theo Tiểu Hoa tới chỗ bọn họ, hoặc có thể sang nhà Tống Tiếu Ngự kế bên."
Huyền đại sư đã nói thế, bọn sóc chuột không thể làm gì khác hơn là thất vọng xếp thành hàng lưu luyến không rời nhìn cả hai rời đi.
Trước khi ra ngoài, Huyền Huyễn cầm ba lô mình thường dùng, có vài thứ, Miêu Lan cũng không thể chuẩn bị thay cậu.
...
Nhìn chuyên cơ xa hoa trước mắt, Huyền Huyễn một lần nữa hiếu kỳ gia tộc Nguyệt Vũ rốt cuộc là gia tộc thế nào.
Chỉ là hiếu kỳ của cậu không mạnh, cũng lười đi đào gốc anh, đối cậu mà nói, Nguyệt Vũ chỉ là Nguyệt Vũ, không hơn.
"Thiếu gia, còn có dặn dò gì không?"
"Không có, có sẽ gọi ông."
"Đợi đã, tôi có một vấn đề muốn hỏi." Huyền Huyễn gọi lại Miêu Lan.
"Huyền thiếu gia có vấn đề gì?" Không chỉ Miêu Lan hiếu kỳ, Nguyệt Vũ cũng kinh ngạc, ghé mắt nhìn sang.
"Ông vì sao gọi anh ấy thiếu gia, mà không phải Tam thiếu gia?" Huyền Huyễn không hiểu, Miêu Lan xưng hô Đại ca, Nhị ca Nguyệt Vũ là Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, thế nhưng xưng hô Nguyệt Vũ là thiếu gia, theo lý mà nói không phải nên gọi Tam thiếu gia sao?
"Đó là vì thiếu gia là thẩm phán giả, không ai có thể bao trùm, cho nên xóa đi chữ Tam, trực tiếp gọi thiếu gia."
Nguyệt Vũ ghé vào tai Huyền Huyễn thì thầm: "Gia tộc lớn, quy củ rởm tự nhiên nhiều, một cái xưng hô đều phiền như vậy, cho nên tôi mới không muốn ở bổn gia, bằng không cả ngày thiếu gia dài, thiếu gia ngắn, phiền chết đi được."
Miêu Lan hoang mang: "Thế nhưng thiếu gia, không gọi thiếu gia, vậy gọi là gì?"
Rất bất ngờ, Huyền Huyễn bỗng nhiên nhớ tới Lưu Phỉ, cậu cười khẽ, "Gọi A Vũ, hoặc là A Nguyệt."
Miêu Lan lau mồ hôi, "Hai xưng hô này ra vẻ rất tùy tiện."
A Vũ? A Nguyệt? Nguyệt Vũ khóe miệng co rút, bất đắc dĩ nhìn Huyền Huyễn cười ngã, anh phất tay, "Vẫn gọi thiếu gia đi."
Chờ Miêu Lan ra cabin, Huyền Huyễn đem đùi Nguyệt Vũ làm gối đầu, thoải mái nằm xuống, cười tủm tỉm nói: "A Vũ, tôi muốn ngủ, tới rồi đánh thức tôi."
Nguyệt Vũ dở khóc dở cười, "Đã biết, Huyền thiếu gia."
...