Huyền Huyễn dùng đèn pin chiếu Tiêu Xuân Thu, cười hỏi: "Anh nghĩ tôi tính làm gì?"
Tiêu Xuân Thu ôm chặt tiểu hồ ly, "Hừ! Đừng cho là tôi không biết, cậu muốn tiểu hồ ly của tôi đi trước! Nằm mơ!"
Huyền Huyễn tự tiếu phi tiếu, "Tiểu hồ ly của anh? Hồ ly này không phải anh nuôi? Lại nói, nhặt được hồ ly hình như là tôi, tôi có nói tặng nó cho anh sao? Nó là một nửa khác tôi tìm cho Tiểu Hoa."
"Vèo!" Đám người Nguyệt Vũ không khỏi bật cười.
Tiêu Xuân Thu câm miệng, chỉ có thể giương mắt nhìn.
Tiểu hồ ly rúc vào lòng Tiêu Xuân Thu, sợ hãi nhìn Huyền Huyễn.
Tiêu Xuân Thu cắn răng một cái, "Hồ ly này tôi rất thích, cậu bán cho tôi?"
"Không bán! Bao nhiêu tiền cũng không bán!" Huyền Huyễn bật mình từ chối.
"Cậu có cần ác như vậy?"
"Vốn phải ác như vậy! Tiểu hồ ly, tới!"
Tiểu hồ ly ô ô khẽ gọi, sống chết rúc vào lòng Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu đau lòng, "Cậu khi dễ tiểu hồ ly như vậy, tính cái gì anh hùng?"
Huyền Huyễn cười rất xán lạn, "Tôi chưa từng là anh hùng."
Tiêu Xuân Thu rất do dự, "Vậy được rồi, tôi đi trước."
Thượng Quan Hiên giật mình.
Tiểu Thường sửng sốt, cười nói: "Anh thật là thích hồ ly này!"
Huyền Huyễn cười cười, "Tôi chỉ mượn tiểu hồ ly dùng một lát, cũng không nói lấy nó làm tiên phong, anh gấp cái gì?"
Tiêu Xuân Thu đã không có sức để giận, "Vậy cậu tính làm gì?"
"Làm một lần người xấu."
Mọi người nghe mạc danh kỳ diệu, cái gì làm một lần người xấu?
"Tiểu hồ ly, tới."
Tiểu hồ ly ai oán nhìn Tiêu Xuân Thu, lại nhìn Thượng Quan Hiên, ủy khuất nhảy vào lòng Huyền Huyễn, lấy lòng liếm bàn tay cậu.
Huyền Huyễn cười sờ đầu tiểu hồ ly, "Đừng làm nũng, bất quá là cần mày làm một chuyện nhỏ mà thôi."
Chuyện nhỏ? Tiểu hồ ly nghiêng đầu nhìn Huyền Huyễn, có chút hoang mang.
Trong ánh mắt nghi hoặc bất định của mọi người, Huyền Huyễn đặt tiểu hồ ly trên người bầy ngỗng giả chết, "Tiểu hồ ly, cắn chúng một cái."
Mọi người có chút há hốc mồm, không rõ Huyền Huyễn định làm gì.
Tiểu hồ ly ngửi ngửi bầy ngỗng, đang định cắn xuống, đột nhiên bầy ngỗng giả chết đập cánh, cạc cạc kêu sợ hãi chạy về trước.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Huyền Huyễn ôm lấy tiểu hồ ly, ha hả cười đến không hảo ý, "Ai nha, quả thế!"
"Cái gì quả thế?" Nguyệt Vũ hỏi.
Mọi người cũng hiếu kỳ không ngớt.
Huyền Huyễn trả tiểu hồ ly phiền muộn lại cho Thượng Quan Hiên, giải thích: "Bầy ngỗng này sợ tiểu hồ ly, tuy trong sơn động cũng có thứ chúng sợ, thế nhưng vô luận người hoặc động vật, đôi khi luôn giải quyết nguy hiểm trước mắt, về phần thứ không biết sẽ lui về sau, có phải rất thú vị?"
Trán mọi người toát ra một giọt mồ hôi, muốn cười lại cười không được.
Một lát sau, Tiêu Xuân Thu tức giận khen một cậu: "Thật có kiến giải!"
...
Theo địa thế đi xuống, bùn đất dưới chân càng ngày càng ẩm, giầy của mọi người đều dính một tầng bùn dày, đi đường rất lao lực.
Ông chú Hồ nhịn không được oán giận: "Chân cũng nặng dần."
Tiểu Thường nói: "Gọi Dương Lăng cõng chú là được, hoặc chú có thể lựa chọn giẫm xương người chết."
"Chủ ý dỏm!"
Mọi người vừa nhỏ giọng nói chuyện, vừa thâm một bước thiển một bước đi tới.
Bầy ngỗng chạy rất nhanh, cạc cạc lập tức không thấy bóng.
"Bầy ngỗng này đi cứ như bay!" Nguyệt Vũ sợ hãi than.
"Ai, không thể nào, chân rất ngắn!" Tiêu Xuân Thu làm như thật nói.
Mọi người bật cười.
Lại đi một hồi, thấy sơn động vốn dĩ chỉ dung một người trở rộng.
"Cứ đi tiếp, chẳng lẽ đi tới lòng đất?" Nguyệt Vũ hỏi.
"Hẳn có thể."
"Lòng đất có gì? Bảo tàng? Quái vật tiền sử?" Tiêu Xuân Thu tự hỏi tự đáp.
Mọi người nghĩ khẩn trương mà hưng phấn.
Huyền Huyễn cực sát phong cảnh nói: "Tôi thấy quái vật thật ra sẽ có, bảo tàng không cần trông cậy, bầy ngỗng kia không thấy."