Tiêu Xuân Thu liếc trắng, "Đâu ra mỗi lần? Cậu chỉ gặp hai lần?"
"Anh lừa ai? Nhìn phản ứng những người kia chỉ biết hai người khẳng định ba ngày cãi nhỏ, năm ngày cãi lớn."
Tiêu Xuân Thu nhất thời đỏ mặt, có chút chật vật.
"Tôi không nghĩ bị người chê cười, thế nhưng cậu xem giọng điệu cậu ta, rõ ràng là tìm cãi."
"Một cây làm chẳng nên non."
"Thấy cậu ta, tôi nhịn không được cho cậu ta một bạt tai."
Huyền Huyễn bật cười.
"Thích hợp khắc khẩu coi như cách sống khoẻ mạnh." Tiêu Xuân Thu vì mình tìm lý do.
"Nhưng các anh đã qua cái tuổi đó."
"Cậu là tới giỡn tôi sao?" Tiêu Xuân Thu tức giận nói.
Huyền Huyễn nhún vai, "Là hai người rất buồn cười. Đúng rồi, nước chanh kia thật là anh uống? Thế nào vừa nãy Đường Vân nói với tôi Thượng Quan Hiên thích uống?"
Tiêu Xuân Thu vẻ mặt bất đắc dĩ, "Cậu lúc nào bát quái buồn chán như vậy?"
"Người đều có lòng hiếu kỳ."
"Tên kia tuy cả ngày mặt lạnh, đáng tiếc hết lần này tới lần khác có kẻ thích, mỗi ngày tặng nước chanh, cậu ta không uống, căn cứ tôn chỉ bảo vệ môi trường không nên lãng phí, tôi cố giúp cậu ta. Cũng không biết là gã thần kinh không bình thường nào chơi, cư nhiên tặng Lãnh Diện Hồ nước chanh? Theo tôi thấy, tặng thùng băng mới chuẩn xác."
Huyền Huyễn cảm thấy hứng thú, nhịn không được hỏi: "Thật là mỗi ngày đều tặng?"
"Ừ, mưa gió không đổi, không nhiều không ít, mỗi ngày ba bình, có hai bình là của tôi."
"Thượng Quan Hiên không đối biểu thị bất luận ý kiến gì?"
"Không."
"Nước chanh này anh ta uống?"
"Rất ít, cậu ta tựa hồ không thích uống các loại nước trái cây, chỉ là đôi khi thấy tôi uống sẽ giành với tôi."
"Giành với anh?"
Huyền Huyễn rất khó tưởng tượng Thượng Quan Hiên sẽ làm ra chuyện ấu trĩ như vậy.
"Chính cậu ta không uống, mỗi ngày nhận rồi đẩy cho tôi, thế nhưng lúc tôi uống, cậu ta lại nhỏ mọn, giành với tôi. Điển hình quỷ hẹp hòi giả vờ trang nhã!"
Tiêu Xuân Thu oán giận Thượng Quan Hiên rất sâu, khó được có người bộc lộ, triệt để đùng đùng phun sạch.
Nghe xong, Huyền Huyễn bỗng nhiên nở nụ cười.
Thấy Huyền Huyễn cười đến cổ quái, Tiêu Xuân Thu nghi hoặc, "Cậu cười gì?"
"Không, chỉ là bỗng nhiên nghĩ kỳ thực Thượng Quan Hiên đối anh không sai."
Tiêu Xuân Thu dừng lại, nhíu mày suy nghĩ một chút, "Hoàn hảo."
Huyền Huyễn ngoài ý muốn, "Còn nghĩ anh sẽ nói rất kém cỏi."
"Cậu ta đối tôi không tính kém, không cần mắng cậu ta." Tiêu Xuân Thu thành thực nói.
"Anh khiến ấn tượng tôi dành cho anh có chút thay đổi." Huyền Huyễn cười nói.
"Cậu nói vậy, lẽ nào ấn tượng của tôi lúc trước rất kém cỏi?"
"Không phải, chỉ là giờ mới phát hiện anh kỳ thực rất đáng yêu."
Tiêu Xuân Thu dở khóc dở cười, "Tôi nói cậu có phải nhìn quen sóc chuột của Nguyệt Vũ, ai cũng thấy đáng yêu."
"Có thể."
...
Diệp Tử Tiếu rất bất an, Dương Ngữ Cầm đã nửa tháng không tin tức.
Anh tới cảnh cục xin giúp đỡ, thế nhưng cảnh sát điều tra xong nói không khả nghi.
Không sai, Dương Ngữ Cầm có xin nghỉ với công ty, thế nhưng...
Diệp Tử Tiếu nói không rõ thế nhưng gì, anh chỉ biết Dương Ngữ Cầm không phải xin nghỉ đi khám bệnh, cô là mất tích...
Nhìn cảnh sát không kiên nhẫn ghi chép trước mặt, Diệp Tử Tiếu cũng không nhịn được, anh ngữ khí cực kém nói: "Tôi nói rất nhiều lần, Ngữ Cầm mất tích."
"Tiên sinh, chúng tôi làm việc là cần chú ý——"
"Tôi biết! Tôi biết! Cảnh sát các anh luôn nói những lời sáo rỗng không thực tế, chứng cứ, chứng cứ, nếu mỗi một việc các anh đều cần chứng cứ mới hành động, người đã sớm chết, thậm chí đi đầu thai lại!"
Cảnh sát nhịn không được, kiềm tính nói: "Tiên sinh, chúng tôi đã điều tra, không có dấu hiệu biểu hiện người bạn của anh mất tích."
"Tốt, vậy anh nói cho tôi biết, Ngữ Cầm đi đâu?" Diệp Tử Tiếu chất vấn.
"Tiên sinh, thành phố nhiều người như vậy, chúng tôi không thể biết hành tung mỗi người."
"Các anh đã không thể nói ra hành tung của Ngữ Cầm, vậy không phải chứng minh cô ấy mất tích?"
Đối mặt Diệp Tử Tiếu không nói lý, tính nhẫn nại của cảnh sát hoàn toàn biến mất, đang định phát tác, bỗng nhiên vai bị vỗ.
"Tiêu tổ trưởng?"