Mục lục
Huyền Hệ Liệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhất thời hiếu kỳ, Đường Vân bát quái hỏi: "1000 nguyên này anh xài trong bao lâu?"

"A Dịch nói chờ ngày tôi phá án hoặc trúng thưởng bù lại nửa năm tiền lương bị phạt mới cho tôi về, bất quá vận khí của tôi rất kém, khả năng trúng thưởng cực thấp, hiện tại vụ án này không có đầu mối, cho nên tôi không biết nó có thể xài trong bao lâu, hiện tại cũng không dám xài loạn, vì tiết kiệm, buổi tối tôi ngủ ở sô pha phòng làm việc." Lưu Phỉ than thở.

Phốc! Mọi người thoáng cái cười ra tiếng.

Lưu Phỉ bị bọn họ cười đến mặt đỏ tai nóng, gãi đầu ngượng ngùng nói: "Tiền tài là vật ngoài thân, hết lần này tới lần khác A Dịch rất lưu ý, cậu ấy đuổi tôi đi lại không ai nấu cơm, không biết có thể chiếu cố mình không, A Hiên không bằng cậu gọi hỏi giùm tôi."

Tiêu Xuân Thu bên cạnh ngạc nhiên nói: "Cậu gọi không được sao."

Lưu Phỉ mặt đỏ như đít khỉ, "Cậu ấy, cậu ấy không tiếp điện thoại của tôi, vừa nghe tiếng đã nổi giận, tôi nghĩ mình vẫn đừng chọc cậu ấy."

Thấy Lưu Phỉ cao to tráng kiện khiếp nhược như "nàng dâu", mọi người không khỏi đồng tình, rất đáng thương!

"A Hiên nhờ cậu giúp tôi gọi hỏi cậu ấy khỏe không, thuận tiện dò ý A Dịch, xem cậu ấy mềm lòng chưa, lần này có thể xí xóa sao."

Lưu Phỉ thở dài, con người thanh nhã kia trước giờ không biết chiếu cố mình, anh ngủ một tháng phòng làm việc cũng không sao, lại lo lắng không có mình quản, cậu ấy sẽ chứng nào tật nấy, tùy tiện ăn uống, chờ anh về thấy từng thùng mì gói, nghĩ đều đau lòng.

Thấy Lưu Phỉ lo lắng như vậy, Thượng Quan Hiên tâm không đành, "Được rồi, tôi hỏi giúp cậu."

Lưu Phỉ nhất thời vui mừng quá đỗi, "Cảm ơn cậu, A Hiên."

"Không khách khí."

Lưu Phỉ bấm điện thoại, thông xong đưa cho Thượng Quan Hiên.

Thượng Quan Hiên khái một tiếng, mới nhận.

Mọi người đều hiếu kỳ A Dịch sẽ có phản ứng gì, vểnh tai nghe trộm, Tiêu Xuân Thu càng khoa trương, trực tiếp dán cạnh microphone.

"Uy."

Thượng Quan Hiên lại khái một tiếng, chưa kịp mở miệng, đầu kia Đỗ Dịch không xác định hỏi: "Thượng Quan Hiên?"

"Lỗ tai cậu vẫn thính như vậy." Thượng Quan Hiên bội phục.

Đỗ Dịch nở nụ cười một tiếng, "Từ khi cậu điều đi không còn liên hệ, sao rảnh vậy tìm tôi?"

Thượng Quan Hiên sờ mũi, tự hỏi phải trả lời thế nào, "Lưu Phỉ có nhà không? Tôi có việc tìm cậu ấy."

"Anh ta? Bị tôi đuổi đi." Dừng lại, Đỗ Dịch nói: "Thượng Quan Hiên cậu không phải muốn tìm Lưu Phỉ, nếu cậu muốn tìm, sẽ trực tiếp gọi điện, đừng nhiều lời, tìm tôi có việc gì?"

Thượng Quan Hiên cười khổ, Đỗ Dịch quá thông minh.

Lưu Phỉ hạ giọng nói: "Cậu hỏi giúp tôi cậu ấy trưa nay ăn gì?"

Thượng Quan Hiên ngẩn ra, hỏi vậy rất đột ngột, đang chần chờ, đầu kia Đỗ Dịch đã nghe tiếng Lưu Phỉ, "Lưu Phỉ bên cạnh cậu đúng không, phiền cậu đưa điện thoại cho anh ta."

Thượng Quan Hiên không thể làm gì khác hơn là đưa điện thoại cho Lưu Phỉ đang liều mạng lắc đầu với mình, chuyện hai người vẫn là chậm rãi lăn qua lăn lại đi, anh làm người ngoài lực bất tòng tâm.

Lưu Phỉ nơm nớp lo sợ gọi một tiếng: "A, A Dịch."

Đỗ Dịch cười lạnh, mắng: "Anh ngược lại thông minh, cư nhiên nhờ Thượng Quan Hiên cầu tình! Nói cho anh biết, tôi nói lời giữ lời, không cầm được nửa năm tiền lương, anh đừng có về!"

Lưu Phỉ đáng thương hề hề nói: "Đã bị trừ, cầm không được."

"Anh có cướp cũng phải cướp từ tay thủ trưởng biến thái kia về, anh hỏi tôi trưa nay ăn gì, nhờ phúc của quỷ nghèo như anh ban tặng, ăn mì gói! Mì gói anh ghét nhất! Mì gói! Mì gói!"

Lưu Phỉ vừa xoa lỗ tai bị chấn đau, vừa tận tình khuyên bảo: "Thực phẩm rác rưởi như mì gói không nên ăn nhiều--"

"Ai kêu anh không có tiền! Không có tiền chỉ có thể ăn mì gói." Đỗ Dịch một câu rống đến Lưu Phỉ á khẩu không trả lời được.

Đáng thương Lưu Phỉ không biết nói gì trấn an Đỗ Dịch nổi giận, không thể làm gì khác hơn là xin giúp đỡ nhìn Thượng Quan Hiên.

Thượng Quan Hiên tuy không muốn nhúng tay, hai người kia mỗi lần đều là đầu giường đánh cuối giường hòa, thế nhưng bị đại nam nhân như Lưu Phỉ dùng ánh mắt khẩn thiết như vậy nhìn thật là khiến anh tóc gáy dựng thẳng, muốn không nhìn cũng không được, không thể làm gì khác hơn là căng da đầu nhận điện thoại.

Lưu Phỉ lau mồ hôi, thở dài một hơi.

Nhìn hành động này của Lưu Phỉ, mọi người không khỏi buồn cười, Lưu Phỉ thật là tiêu chuẩn "sợ vợ", hơn nữa vợ này còn là nam, vốn nghĩ cọp trong lời Lưu Phỉ là cọp cái, thế nhưng vừa nãy mấy tiếng "mì gói" của Đỗ Dịch lớn đến bọn họ đều nghe, chỉ biết là nam.

"Cái kia Đỗ Dịch, kỳ thực không thể trách Lưu Phỉ, tôi cũng xem qua vụ án, xác thực ly kỳ, căn bản không thể nhúng tay." Thượng Quan Hiên uyển chuyển nói.

Đỗ Dịch thở ra một hơi, "Thượng Quan Hiên, tôi giận không phải này, cậu hỏi xem anh ta làm chuyện tốt gì, tôi cũng lười nói. Được rồi, không nói nữa, lúc rảnh tới đây thăm tôi, cứ thế."

"Sao? A Dịch nói gì?" Lưu Phỉ chờ đợi hỏi.

Thượng Quan Hiên cúp điện thoại, "Cậu ấy nói không phải giận cậu phá không được án bị trừ lương, cậu còn làm chuyện gì khiến cậu ấy giận phải không?"

Lưu Phỉ sắc mặt trắng bệch, im lặng, một lát, đột nhiên xách ba lô vọt ra ngoài, "A Hiên, tư liệu vụ án cậu bảo quản giúp tôi, tôi có việc đi trước."

Thượng Quan Hiên chưa kịp gọi lại, Lưu Phỉ đã chạy mất tăm.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK