Hạ Nhược Hải giật tỉnh, mồ hôi lạnh lã chã.
Cậu từ trên giường ngồi dậy, mờ mịt nhìn quanh, có một chớp mắt không biết mình ở trong mơ, hay hiện thực.
Sửng sốt một hồi, cậu một cước đá chăn, dép cũng không mang, vọt tới bên cửa sổ giật rèm, mở cửa, trên dưới trái phải đảo qua.
Không có bàn tay ánh trắng, cũng không có mắt lục quỷ dị, càng không có mưa rền gió dữ.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua tóc mai Hạ Nhược Hải, mang đến se lạnh nhè nhẹ.
Hạ Nhược Hải đỡ trán, lại nằm mơ.
Mấy đêm liên tiếp, cậu ở cùng thời gian, có cùng ác mộng, là trùng hợp hay điềm báo? Cảm giác chân thực này, khiến Hạ Nhược Hải đôi khi căn bản phân không rõ hiện thực và mộng cảnh, cậu bị dọa có chút suy nhược thần kinh.
Nhìn trời đêm đen kịt phát ngốc một hồi, Hạ Nhược Hải mới đóng cửa sổ, tới bên giường ngồi xuống.
Mỗi lần nằm mơ xong, cậu sẽ ngủ không được, cứ nghĩ ngoài cửa sổ có người nhìn mình, loại sợ hãi đứng ngồi không yên này khiến cậu ăn ngủ khó yên.
Ngồi một hồi, Hạ Nhược Hải thấy khô miệng, vì vậy đến phòng khách rót nước uống.
Một hơi uống hết ly đầy, cảm giác bụng có chút trướng.
Hạ Nhược Hải để ly lên bàn, cậu không muốn về phòng ngủ, dứt khoát ngã vào sô pha che tay chợp mắt.
Không biết qua bao lâu, mông mông lung lung, bỗng nhiên có người sờ trán cậu, Hạ Nhược Hải cả kinh, từ sô pha lăn xuống một đầu đánh vào bàn, đau đến suýt nữa ngất xỉu.
Nửa đêm dậy đi toilet Trầm Dương ngang qua phòng khách thấy Hạ Nhược Hải chỉ mặc áo ngủ ngủ trên sô pha, không khỏi kinh ngạc, anh trước khi ngủ đi xem thằng bé, khi đó rõ ràng nằm ngủ trên giường, sao giờ lại chạy đến sô pha? Trời đã nhập thu, buổi tối rất lạnh, quần áo không mặc nhiều tí đã nằm đây, rất không biết chiếu cố mình.
Trầm Dương lại gần, vươn tay muốn lay tỉnh Hạ Nhược Hải, gọi cậu về phòng ngủ.
Vậy mà tay anh vừa chạm, đã thấy Hạ Nhược Hải như chim sợ cành cong bắn lên, còn một đầu đánh vào bàn.
Trầm Dương sợ hãi, vội nâng Hạ Nhược Hải cuộn tròn thân mình dậy.
"Cậu thế nào, không sao chứ?"
"Th, thầy?"
Thấy là Trầm Dương, thần kinh căng thẳng của Hạ Nhược Hải thư giãn.
Tê! Đau muốn chết! Hạ Nhược Hải xoa trán rên rỉ.
"Sao vậy? Vẫn ổn không."
Trầm Dương giật lại bàn tay che trán của Hạ Nhược Hải, cả vùng ứ đen, vô cùng thê thảm.
"Cậu đừng nhúc nhích, tôi tìm dầu xoa cho cậu."
Ngửa đầu nhìn Trầm Dương cau mày xoa dầu cho mình, trái tim sợ hãi kỳ dị bình phục, Hạ Nhược Hải vươn tay ôm lấy eo Trầm Dương, thấp giọng gọi một tiếng: "Thầy ơi."
Trầm Dương ngẩn ra, vươn tay sờ đầu Hạ Nhược Hải, "Gì vậy?"
Hạ Nhược Hải lại gọi một tiếng "Thầy ơi", chôn đầu vào lòng Trầm Dương, thế nhưng không nói lời nào.
Bàn tay Trầm Dương dừng một chút, trượt xuống, nhẹ nhàng mà vỗ lưng Hạ Nhược Hải.
Thằng bé này trước mặt người ngoài kiên cường mà lạnh lùng, rất ít thấy cậu yếu đuối như thế, khiến người tâm sinh thương tiếc.
Nhìn Hạ Nhược Hải không giấu được mệt mỏi và kinh hoàng trên mặt, Trầm Dương vốn định hỏi cậu có phải gặp chuyện gì mới nửa đêm không ngủ trong phòng, mà chạy đến sô pha phòng khách, thế nhưng ấm áp yên tĩnh lúc này khiến anh không đành lòng phá hư.
Chờ một lát lại hỏi. Trầm Dương nghĩ.
Đứng lâu khiến chân có chút mỏi, Hạ Nhược Hải vẫn duy trì tư thế ôm anh không buông.
Cúi đầu nhìn lại, Trầm Dương không khỏi buồn cười, người trong lòng không biết khi nào đã ngủ.
Trầm Dương nhẹ nhàng mở ra bàn tay Hạ Nhược Hải ôm mình, ôm cậu về phòng.
Khi đắp xong chăn cho cậu tính rời đi, Hạ Nhược Hải bỗng nhiên lật thân, thấp giọng gọi một tiếng: "Thầy ơi."
"Ừ?" Trầm Dương quay lại, nhìn, thì ra là Hạ Nhược Hải nói mớ, anh không khỏi bật cười, khom lưng sờ mặt Hạ Nhược Hải, "Ngoan, mau ngủ đi."
Hạ Nhược Hải dùng mặt cọ bàn tay Trầm Dương, nỉ non: "Thầy ơi, tôi thích anh."