Miêu Mộ Thanh cười khẽ, "Tam Nhi không cần lo lắng, việc nhỏ mà thôi."
Nguyệt Vũ nhìn Miêu Mộ Thanh, "Có việc không cần giấu, nể tình chúng ta là anh em, chỉ cần không quá phận, em sẽ không cự tuyệt."
Miêu Mộ Thanh cười sờ đầu Nguyệt Vũ, "Tam Nhi quả thật nhạy bén hơn Miêu Nhị, thằng đó không quấy rối đã không sai rồi."
Nguyệt Vũ quay đầu, có chút phiền não, "Em không phải con nít, sờ đầu Miêu Nhị đi, đừng sờ em."
Miêu Mộ Thanh sủng nịch nói: "Sờ một chút có sao đâu, trong mắt anh, em và Miêu Nhị đều là con nít, nói thật đi, có việc gì cần anh giúp?"
"Cứu người, cứu em gái Tiểu Nguyệt."
Miêu Mộ Thanh kinh ngạc, thế nhưng không hỏi nhiều, anh gật đầu, "Được, anh hiện tại có chút việc cần xử lý, buổi tối sẽ liên lạc em." Kế anh quay đầu nói với Huyền Huyễn: "Phải phiền Tiểu Huyền đợi thêm nửa ngày."
Huyền Huyễn ngẩn ra, vội lắc đầu, "Không, phiền anh mới phải."
Miêu Mộ Thanh cười, vẫy tay, lên xe đi rồi.
Nhìn bóng lưng anh, Huyền Huyễn phát ngốc, nhịn không được nói với Nguyệt Vũ: "Đại ca anh rất đặc biệt."
Nguyệt Vũ thở dài một hơi, "Cứng quá thì gãy."
Huyền Huyễn không hiểu, "Sao đột nhiên nói vậy?"
"Đây là lời phê bà ngoại dành cho Đại ca, Đại ca rất cường thế, luôn chiếu cố tốt chúng tôi, tôi và Nhị ca có thể an nhàn vậy, đều là vì anh ấy đã làm xong tất cả, kỳ thực cẩn thận ngẫm lại, tôi và Nhị ca rất không lương tâm."
Huyền Huyễn lắc đầu, "Tôi lại không cho rằng vậy, nói không chắc Đại ca anh hưởng thụ cảm giác chiếu cố các anh, anh ấy thích các anh thả lỏng, muốn các anh sống được thoải mái, như tôi có lúc hy vọng Tiểu Khả tự do không có gánh nặng gì, kỳ thực tôi không rõ con bé sao luôn thích ghép hai nam thành đôi, một ngày thấy cặp nào có khả năng phát triển, sẽ dốc hết sức trợ giúp, thế nhưng nó thích vậy, mà tôi thì thấy chỉ cần nó vui vẻ kỳ thực không có gì sai."
"Ý Tiểu Nguyệt là tôi chỉ cần duy trì nguyên trạng?"
"Tự nghĩ, tôi không thể cho anh đáp án."
Thấy Nguyệt Vũ khó được lộ ra thần thái nghi hoặc, Huyền Huyễn buồn cười, nhìn ra được, cảm tình giữa anh em bọn họ rất tốt, tuy rằng có lúc miệng có chút độc, thế nhưng cảm tình còn đó.
Huyền Huyễn duỗi cái eo lười, "Đừng đứng ở đây, về thôi, ra ngoài một chuyến, không biết bọn Tiểu Hoa có quậy tung cái nhà không."
Miêu Lan đích xác là một quản gia hợp cách, không cần Huyền Huyễn mở miệng, sớm đã gọi người an bày Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ hôn mê lên xe, chỉ chờ bọn họ ngồi lên.
Huyền Huyễn nói đùa: "Không bằng Miêu Lan về sau ở lại nhà tôi đi, tôi đảm bảo ông sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều."
Miêu Lan khó xử.
"Không được," Miêu Mộ Linh phản đối, "Miêu Lan phải chiếu cố cuộc sống thường ngày của Đại ca, Đại ca một khi bận lên quả thực có thể dùng hai chữ chán chường để hình dung, nhiều quản gia như vậy anh ấy chỉ thoả mãn Miêu Lan, Tiểu Huyền nếu thật cần một quản gia có thể đổi người khác?"
"Tiểu Nguyệt giỡn thôi, Miêu Lan ông không cần về với bọn tôi, Đại ca lần này tới hẳn có việc, ông đi giúp anh ấy đi, thuận tiện dẫn Miêu Nhị đi, đừng ở đây quấy rầy tôi và Tiểu Nguyệt."
"Tiểu đệ, anh là bệnh nhân! Em muốn đuổi anh đi, chí ít chờ vết thương anh lành đã."
"Vậy anh đừng ồn ào, nếu không em đuổi anh ra ngoài."
Miêu Mộ Linh bĩu môi, bị Đại ca mắng xong lại bị tiểu đệ uy hiếp, Nhị thiếu gia như anh rất không địa vị.
...
Ngay khi Miêu Mộ Thanh chợp mắt nghỉ ngơi, người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh cho rằng anh đã ngủ, Miêu Mộ Thanh đột nhiên hỏi: "Hai người kia cậu thấy thế nào?"
Người đàn ông mặc đồ đen biết anh nói là Huyền Huyễn và Vu Diêu, nghĩ một hồi, anh đáp: "Vị của Tam thiếu gia nhìn không ra thực lực, về phần Vu Diêu hẳn có không gian phát triển."
"Người Tam Nhi nhìn trúng sẽ không kém đi đâu, về phần Vu Diêu, cậu cảm thấy cậu ta có thể tiếp quản Nam Cung gia sao?"
Người đàn ông mặc đồ đen giật mình, "Đại thiếu gia này khó tránh quá mạo hiểm, tôi thấy vị của Tam thiếu gia sẽ là lựa chọn tốt hơn."
Miêu Mộ Thanh xua tay, "Tôi tự có lý của mình, Nam Cung Thiên biết tôi tới chưa?"
"Nửa giờ sau tin tức sẽ truyền tới chỗ ông ta."
"Ừ." Ừ xong, Miêu Mộ Thanh không nói gì thêm.
Huyền Huyễn là nhân tuyển tốt hơn Vu Diêu, anh biết, chỉ là——