Tuy nói Huyền Huyễn lợi hại hơn anh, thế nhưng lo lắng không quan hệ mạnh yếu, chỉ là đơn thuần vì người.
Vừa nãy không nhìn kỹ, lần thứ hai nhảy vào đường hầm Nguyệt Vũ hoảng sợ phát hiện đường hầm tràn đầy thi cốt, quần áo hư thối mốc meo đọng trên từng bộ xương trắng cảm giác như thây khô, cả đường hầm nhìn qua rất giống vạn nhân khanh.
Người và thi thể nhiều lắm, Nguyệt Vũ trong thời gian ngắn nhìn không thấy Huyền Huyễn.
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt!" Gọi hai tiếng, Nguyệt Vũ mẫn cảm cảm giác phía sau có người, anh quyết định thật nhanh lao về phía trước, thân thể ngã xuống, lợi khí xé gió dán ót mà qua, Nguyệt Vũ nhất thời kinh ra một thân mồ hôi lạnh, nguy hiểm thật!
Anh cũng không quản được khó coi không, ngã xuống lập tức lăn sang.
Đừng nói giỡn! Anh không muốn Huyền Huyễn lại thương tâm, chỉ thầm nghĩ đôi ngươi thanh lãnh kia mang theo ý cười, nhiễm lấy lệ mỏng, quả thật là mỹ lệ khiến người thương tiếc, thế nhưng không phải anh muốn.
Lần thứ hai bị đánh lén Nguyệt Vũ hoàn toàn xác định kẻ bịt mặt thần bí căn bản muốn mạng mình, xúi quẩy, không quen nhau, bọn họ vì sao bám riết anh không buông?
Kẻ phía sau một kích không trúng, tính thêm một đao đã không còn cơ hội, trước không nói Nguyệt Vũ không phải loại quý công tử không được việc, anh bề ngoài nhìn tuy rất ôn hòa ưu nhã, thế nhưng lúc cần ác tuyệt đối không nhân từ nương tay, bất quá lần này không phải Nguyệt Vũ xuất thủ, kẻ đánh lén bị Huyền Huyễn không biết bao thuở xuất hiện xoát xoát mấy kiếm khiến cho không thể đánh trả.
Nguyệt Vũ lần đầu biết Huyền Huyễn chân chính giận lên kỳ thực rất kinh khủng, song song biết bản lĩnh võ thuật của cậu sánh ngang bản lĩnh bắt quỷ.
Nói đến ác, Huyền Huyễn cũng không thua kém Nguyệt Vũ, cậu trong xương có một loại đạm mạc, một khi lạnh lùng chỉ sợ thắng qua Thượng Quan Hiên có danh xưng Lãnh Diện Hồ, bất quá Thượng Quan Hiên lạnh lùng là bên ngoài, Huyền Huyễn là bên trong, cho nên từ bề ngoài Huyền Huyễn có vẻ dễ ở chung hơn Thượng Quan Hiên.
Huyền Huyễn mấy kiếm bức lui kẻ bịt mặt đánh lén Nguyệt Vũ, bớt thời gian quay đầu nhìn xác định anh không sao, lấy ra một cây đinh dài trong ba lô, không chút lưu tình đóng kẻ bịt mặt bị đánh ngã trên đất, động tác chợt khựng, ngươi đột nhiên như đại bàng lao về phía đoàn người.
Huyền Huyễn linh hoạt tới lui giữa đoàn người, kiếm quang lướt qua đã có một kẻ bị cậu dùng đinh dài xuyên qua vai đóng trên đất.
Thân ảnh phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long khiến Nguyệt Vũ thật lâu chưa lấy lại bình tĩnh, suýt nữa hoài nghi người chói mắt như thải hồng này có phải chân thực, anh say sưa nghĩ: nếu như Huyền Huyễn mặc Hán phục màu trắng múa kiếm trong rừng đào nhất định là phong cảnh đẹp nhất thế gian.
Hành khách vừa thở ra một hơi đều bị Huyền Huyễn "hung thần ác sát" dọa ngã, chạy trối chết, nhìn trong mắt Nguyệt Vũ, càng thấy Tiểu Nguyệt của mình soái đến vô song, nhất thời suy nghĩ đường ngắn anh đột nhiên hoa si thét chói tai: "Tiểu Nguyệt, cậu thật soái! Cố lên!"
Đang truy sát kẻ bịt mặt Huyền Huyễn không khỏi đầu đầy hắc tuyến, cái tên này cũng không sợ mất mặt!
Huyền Huyễn dùng kiếm đẩy ra khăn che của kẻ bịt mặt, mỗi khi thấy gương mặt quen thuộc mà xa lạ bại lộ dưới ánh nắng, Nguyệt Vũ theo sau cậu lại kinh ngạc một phần, đây không phải là thôn dân sao?
Huyền Huyễn tựa hồ tuyệt không kinh ngạc, trái lại mang theo một loại nôn nóng.
Không có, những kẻ này không có kẻ thương tổn Nguyệt Vũ! Dựa theo lời Nguyệt Vũ, kẻ kia bị bắn trúng cổ tay cổ chân, thế nhưng tay chân những kẻ này không có vết thương của súng.
Hành khách thấy Huyền Huyễn chế phục kẻ bịt mặt, đều muốn xông lên thiên đao vạn quả chúng.
Huyền Huyễn mắt lạnh đảo qua, "Không muốn chết thì đừng tới gần, bằng không kết cục của chúng là của mấy người!"
Bị Huyền Huyễn phát ra lãnh liệt dọa, hành khách trong thời gian ngắn không dám lại gần.
Thật vất vả mới bảo vệ mạng nhỏ, bọn họ không dám chọc giận thanh niên như Tu La này, khiến cậu ta một kiếm xuyên tim kết thúc tính mạng.
"Nói! Những người còn lại đâu?"
Thôn dân bị mũi kiếm Huyền Huyễn chỉ vào quay đầu, cự tuyệt tiết lộ hành tung đồng bạn.
Huyền Huyễn cười nhạt, "Thà chết không chịu khuất phục sao? Yên tâm, tao sẽ không giết bọn mày, sao tao phải cho bọn mày toại nguyện? Muốn chết trong tay tao quả thực là vọng tưởng!"
Huyền Huyễn hỏi lại, đều đóng chặt miệng, vài kẻ kêu la: "Mày giết bọn tao đi! Bọn tao sẽ không nói!"
Huyền Huyễn đột nhiên nở nụ cười, nụ cười rõ ràng cực kỳ rung động lòng người, lại khiến thôn dân đáy lòng lạnh lên, không thể khống chế rùng mình.
"Muốn chết? Khích tướng vô dụng với tao, không khách khí nói một câu, nếu như tao dễ bị ảnh hưởng như vậy, tao sẽ không phải Huyền Huyễn!" Huyền Huyễn nói năng khí phách.
Bên cạnh nhìn say mê Nguyệt Vũ nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Nguyệt, tôi có thể ảnh hưởng cậu sao?"
Huyền Huyễn tức giận trừng anh, "Tôi đời này chưa từng tức giận như vậy."
Nguyệt Vũ ngẩn ra, lập tức hiểu ý Huyền Huyễn, vui sướng không thể ức chế trút đầy cõi lòng.
Huyền Huyễn không đếm xỉa tới Nguyệt Vũ cười như thằng ngốc, hiện tại bức thiết nhất là giải thi độc trên người anh.
Nhìn thôn dân bị mình đóng trên đất, Huyền Huyễn nhíu mày đau khổ suy tư.
Vốn dĩ cậu cho mình nhìn lầm, thôn dân không phải người sống, là thi sống, thế nhưng hiện tại xem ra không phải, những kẻ này đích thật là người thường, trong trường hợp đó vì sao Nguyệt Vũ trúng thi độc?
Huyền Huyễn nhìn kỹ cây đao thôn dân sử dụng, đao là hợp kim đồng đen chế thành, sắc bén dị thường, giết người như cắt thức ăn, thế nhưng trừ này ra không có gì khác lạ, lẽ nào có thứ cậu không thấy? Hết lần này tới lần khác kẻ bị thương Nguyệt Vũ quỷ dị mất tích, còn có những kẻ này vì sao chuyên chọn anh xuống tay? Trong đó rốt cuộc có bí ẩn gì?