Thở hển hển như trâu một hồi, Trần Vĩnh Nghiệp lo lắng quay đầu nhìn hoàn cảnh trong phòng.
"Anh là ai?" Bỗng nhiên có người hỏi.
"Tôi là —— a a!" Trần Vĩnh Nghiệp vừa quay đầu, vừa trả lời.
Tiếng thét chói tai tần suất cao của gã phát ra, đứng sau gã là cô gái ngực bị đào thủng trong mộng.
Cô gái nhếch miệng cười, máu tươi chảy ra trong miệng, thậm chí có vài giọt nhỏ trên chân gã.
Mùi máu tanh kích thích khứu giác, thị giác Trần Vĩnh Nghiệp, gã điên cuồng gào to, giơ cây nạng đâm về phía cô gái.
...
Tiêu Xuân Hạ vừa từ chỗ ngồi đứng dậy, đã thấy một người đàn ông thần sắc khủng hoảng, sắc mặt trắng bệch như thấy quỷ hoảng hốt vọt vào.
Người đàn ông vào rồi lập tức xoay người khoá trái cửa, kịch liệt thở dốc.
Người đàn ông quần áo bất chỉnh, chân trần, một chân trong đó ngắn đi phân nửa, trên cái đùi hoàn hảo của nửa khác quấn lấy băng gạc, máu tươi từ đó chảy ra, theo chân người đàn ông nhỏ xuống đất.
Nhìn vết máu trên sàn, Tiêu Xuân Hạ nhíu mày, liên tiếp nghi vấn toát ra: người này là ai? Bệnh nhân trong bệnh viện? Chạy đến phòng làm việc của mình làm gì? Nhìn bộ dáng kinh hoảng, tựa hồ bị thứ gì đáng sợ truy sát?
Tiêu Xuân Hạ tiến lên một bước, hỏi: "Anh là ai?"
Người đàn ông quay đầu nhìn, sau một khắc như thấy quỷ, cao giọng thét chói tai, giơ cây nạng đâm về phía anh.
Đầu nạng bén nhọn mắt thấy sắp xuyên vào bụng Tiêu Xuân Hạ, khô lâu đầu trên cổ anh bỗng nhiên lục quang đại thịnh, ánh sáng chói mắt khiến Tiêu Xuân Hạ và Trần Vĩnh Nghiệp song song nghĩ mắt có chút đau, không hẹn nhắm mắt, động tác trong tay Trần Vĩnh Nghiệp cũng vì vậy chậm lại.
Chính vì lần cản này, đủ thời gian để Tiêu Xuân Hạ phục hồi tinh thần, anh vẫn nhắm mắt, thế nhưng thân thể né sang bên.
Trần Vĩnh Nghiệp một kích không trúng, cuồng gọi giơ nạng tính lần thứ hai đâm về phía Tiêu Xuân Hạ nằm trên đất, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ, cửa gỗ rắn chắc nứt ra, Trần Vĩnh Nghiệp vừa định quay đầu xem rốt cuộc là gì, cổ chuyển phân nửa đã bị xung lượng thật lớn đánh về trước.
Chưa kịp phản ứng, Trần Vĩnh Nghiệp nghĩ mình bị bắt lấy như gà con bị diều hâu bắt, dùng sức vứt sang bên.
Thân thể hung hăng đánh vào tường, Trần Vĩnh Nghiệp nghe tiếng vỡ vụn của đầu khớp xương trong cơ thể, gã nghĩ xương mình đều vỡ, máu tươi tràn ra từ khoé miệng, mắt gã tối sầm, buồn hừ một tiếng hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Xuân Hạ nghĩ đầu mình bị nổ tung, phi thường khó chịu.
Anh giãy dụa muốn đứng lên, lúc này một đôi tay vươn tới, đỡ anh dậy, bên tai vang lên tiếng cấp thiết của Huyền Diệu Khả: "Tiểu Hạ, anh thế nào? Bị thương không?"
Tiêu Xuân Hạ mở mắt, thấy Huyền Diệu Khả lo lắng vạn phần.
"Không sao, anh không sao."
Tiêu Xuân Hạ vươn tay cầm bàn tay có chút băng lãnh của Huyền Diệu Khả, truyền ấm áp lại cho cô.
Huyền Diệu Khả yên lặng nhìn anh, bỗng nhiên ôm Tiêu Xuân Hạ thật chặt, không ngừng nói: "May mà anh không sao, may mà anh không sao..."
Tiêu Xuân Hạ vỗ lưng cô, thấp giọng nói: "Không sao, không sao."
Đường Vân nghẹn họng nhìn trân trối cánh cửa nổ động lớn, lại nhìn Trần Vĩnh Nghiệp không biết sống chết ở góc tường, lại nhìn Huyền Diệu Khả trong lòng Tiêu Xuân Hạ, trán toát ra một giọt mồ hôi lạnh.
Đừng nhìn Huyền Diệu Khả nhu nhược yếu đuối, thế nhưng cô một cước đá vỡ cửa, hai tay nâng Trần Vĩnh Nghiệp ném vào góc tường.
Đường Vân tự hỏi mình cũng không làm được nước này, thế nhưng Huyền Diệu Khả làm được, Đường Vân rốt cuộc khắc sâu hiểu rõ: Huyền Diệu Khả là một cô gái không đơn giản, quả thực là quái thai! Đặc biệt kinh khủng!
...
Tang Cúc biến sắc, lấy tay đè ngực.
"Tang bác sĩ, cô làm sao vậy?"
Tang Cúc quay đầu, dưới ánh đèn mờ nhạt, một người lặng yên vô thanh đứng phía sau cô.