"Cậu buông tay, buông tay, muốn mưu sát tôi sao?" Sở Hoàn rất gian nan nói ra câu hoàn chỉnh.
Yến Dương chùi nước mắt nước mũi lên người Sở Hoàn, mới không tình nguyện buông tay, ai, cảnh sát thối ôm thật đã, mỗi lần ôm đều luyến tiếc buông tay.
Sở Hoàn cúi đầu nhìn quần áo chịu khổ "chà đạp", mặt tái rồi, tính phát tác, lém lỉnh Yến Dương sát ngôn quan sắc, lại nhào tới treo trên người anh ô ô yết yết, "Anh Sở, anh Sở, tôi đã chết đúng không, anh thật tốt với tôi, cư nhiên nguyện ý tự tử, đến cõi âm tìm tôi, tôi rất cảm động, lấy thân báo đáp anh nha."
Thấy cậu nói bậy nói bạ, Sở Hoàn rốt cục nhịn không được, "Cậu nói thêm một chữ, đem quần áo tôi làm khăn lau nữa, tôi đổ cơm nước vào bồn cầu không cho cậu ăn!"
Uy hiếp này rất hữu dụng, Yến Dương sợ đến buông tay, nghiêm chỉnh ngồi xuống, mắt mèo tròn tròn xoay, nở nụ cười lấy lòng.
Sở Hoàn hừ một tiếng, trán có chút đau, nhìn bộ dáng "vui vẻ" của con mèo lười này, xem ra lo lắng vô ích, uổng cho anh suýt nữa vì cậu rơi lệ, sớm biết gặp tên trộm này không có gì tốt, khi đó nên mắt nhắm mắt mở coi như không biết chuyện cậu ấy ăn vụng cho xong, ai, thật là oan gia!
Yến Dương nhìn Sở Hoàn âm tình bất định, thầm không yên, cậu tỉnh lại tí tẹo: tiêu, hình như chọc giận cảnh sát thối!
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ nhìn một hồi, vất vả lắm mới đợi được nhiệt tình "khác loại" của bọn họ dừng lại, Nguyệt Vũ tìm cơ hội mở miệng: "Cậu vì sao trúng độc?"
Yến Dương lúc này mới chú ý tới cả hai, mắt nhất thời sáng ngời, oa, mỹ nam! Siêu cấp mỹ nam!
Cậu nhiệt tình mỗi tay cầm bàn tay của Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn, trên dưới loạng choạng, nụ cười xán lạn khiến Sở Hoàn nhìn lạnh gáy, "Chào cả hai!"
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ ngẩn ra, không khỏi nở nụ cười, người này thật thú vị!
Sở Hoàn ngượng không thôi, tên trộm này thật là nhiệt tình tràn lan.
Sở Hoàn kéo Yến Dương tính nhân cơ hội cọ lên người Huyền Huyễn lại, kéo về giường, "Ngoan ngoãn trả lời, cậu tối qua đi đâu? Sao trúng độc? Đừng tính nói dối, bằng không--"
"Bằng không đổ cơm vào bồn cầu không cho tôi ăn đúng không? Uy hiếp của anh Sở cũ rích rồi." Yến Dương hi cười nói.
"Cách không sợ cũ, dùng được là tốt." Sở Hoàn mí mắt không nâng.
Yến Dương buồn bực, không cách nào, mỹ thực là tử huyệt của cậu, Sở Hoàn nhìn chuẩn điểm này, mới có thể hở một tí là dùng ăn uy hiếp, không đạo đức!
Yến Dương nghiến răng, rất muốn cắn anh một cái, lại ngại anh là cơm cha áo mẹ, đành thôi.
"Tôi vốn nghĩ mình chết chắc rồi, con rắn kia rất độc!" Yến Dương bĩu môi.
"Nếu trúng độc, nên trước đi bệnh viện, ngốc! Được rồi, cậu bỏ thuốc gây tê cho tôi đúng không?" Sở Hoàn rốt cục nhớ tới chuyện này
Yến Dương rụt cổ, ủy khuất nói: "Tôi chỉ không muốn anh đau lòng, anh không thích tôi làm trộm, vậy không thể làm gì khác hơn là không cho anh biết, khi trúng độc, tôi muốn gặp anh lần cuối, cho nên không đi bệnh viện, mà chạy về nhà, dữ cái gì. Sống sót sau tai nạn cũng không chịu an ủi tôi, làm đồ ăn ngon cho tôi, chỉ biết dọa, anh Sở rất không lương tâm!"
Bị cắn ngược một hơi Sở Hoàn giận đến ói máu, tên trộm chết tiệt lật ngược phải trái này!
"Nói thế, ngược lại là tôi sai?"
Yến Dương nhỏ giọng thì thầm: "Tôi gạt anh ra ngoài làm việc là tôi sai, thế nhưng anh mắng tôi là anh sai. Người ta bất quá thừa dịp hiện tại kiếm nhiều một tí, chờ chúng ta già có thể an hưởng."
Sở Hoàn tức ngất.
Nguyệt Vũ ho nhẹ một tiếng, cắt đứt tranh luận kịch liệt của cả hai, hỏi Yến Dương: "Cậu bị bích trâm cắn ở đâu?"
"Bích trâm?"
"Là con rắn cắn cậu."
Nhớ tới con rắn bích lục cỡ chiếc đũa kia, Yến Dương nói: "Tên này rất chuẩn xác, thật không ngờ chỗ như Trịnh gia cư nhiên có rắn độc."
"Trịnh gia?" Giọng Sở Hoàn đột nhiên cất cao, "Trịnh gia nào?"
Yến Dương càng hoảng, lắp bắp nói: "Còn Trịnh, Trịnh gia nào? Không phải là Trịnh gia nữ minh tinh kia gả vào sao."