Nhìn ánh mắt khát vọng của cô bé, Hứa Huệ Mỹ lui ra sau một bước.
Cô bé lã chã chực khóc khiến người nghĩ đau lòng, thế nhưng Hứa Huệ Mỹ thờ ơ.
Người này nói cô bé là con gái mình, thế nhưng ai biết được? Con gái mình đã sớm chết.
"Cái chết của con trai cô là ngoài ý muốn, không ai hy vọng chuyện như vậy xảy ra, cô không nên đẩy hận thù của mình lên người bốn anh em Trương Tiểu Bình."
"Không, không! Là tụi nó giết con trai tôi, tụi nó nhét con tôi vào bao tải, lại không thả thằng bé, để thằng bé ngộp chết, cậu tưởng tượng được thống khổ bị ngộp chết không? Cậu tưởng tượng được không!" Hứa Huệ Mỹ cả tiếng chất vấn.
Huyền Huyễn nói: "Sao cô không hỏi con trai mình? Là ai đưa ra chủ ý trốn vào bao tải?"
Hứa Huệ Mỹ cúi đầu nhìn đứa bé mắt có chột dạ, trong thời gian ngắn sửng sốt.
"Chủ ý này là con trai cô đưa ra, cũng là thằng bé uy hiếp bốn anh em Trương Tiểu Bình giấu nó vào không cho nói ra. Con trai cô ngang ngược bá đạo, là một nhóc trùm, các bé nhà trẻ đều sợ nó, sao cô không ngẫm lại, bốn anh em Trương Tiểu Bình bị con trai cô uy hiếp, nào dám nói ra nó trốn ở đâu? Vì vậy, đây chỉ là một ngoài ý muốn, ai cũng không hy vọng."
"Cậu già mồm ái lẽ, người đều đã chết, cậu nói thế nào chẳng được!"
"Con trai cô không phải ngay bên cạnh cô sao? Cô thử hỏi thằng bé xem?"
"Tôi tin tưởng con trai tôi, các anh đều cho rằng con trai tôi xấu, nó tuyệt không xấu, nó là một đứa bé ngoan!" Hứa Huệ Mỹ cao giọng nói.
"Chồng cô sở dĩ ly hôn, không phải vì anh ta không tình cảm với cô, mà là anh ta sợ con trai cô." Huyền Huyễn lãnh tĩnh nói.
"Cậu nói dối, cậu nói dối!" Hứa Huệ Mỹ kích động dị thường, "Anh ấy ly hôn là vì anh ấy trách tôi không chiếu cố được con."
"Cô đừng lừa mình nữa, tôi không tin cô không hoài nghi con trai cô, khi cô thương tổn bốn anh em Trương Tiểu bình, cô lẽ nào không do dự? Cuối cùng cô vì sao tự mình hạ thủ? Là vì con trai cô, nó không phải trẻ con, nó chỉ là ác linh."
"Tôi không muốn nghe, cậu nói là giả, giả!"
Hứa Huệ Mỹ che lỗ tai không ngừng lắc đầu, cự tuyệt tin tưởng.
Thằng bé một mực yên lặng không lên tiếng đột nhiên cười nhạt, "Đạo sĩ, xen vào chuyện người khác!"
Huyền Huyễn mắt lạnh nhìn nó, "Yêu nghiệt! Trở về chỗ mày nên ở đi!"
Gương mặt trẻ con của thằng bé đột nhiên dữ tợn, quái kêu đánh về phía Nguyệt Vũ phía sau Huyền Huyễn.
Nguyệt Vũ chỉ thấy một đoàn hắc khí lao tới trước mặt, sống cùng Huyền Huyễn lâu, Nguyệt Vũ đối việc này nhiều ít miễn dịch, phản ứng mau lẹ, vội vàng dùng vòng tay trên tay cô bé chống lại hắc khí.
"Tiểu Nguyệt, bùa hộ mệnh của cậu hữu dụng không?" Trong lúc bận rộn, Nguyệt Vũ không quên hỏi.
"Anh nói xem!"
Nhìn hắc vụ thối lui, Nguyệt Vũ nói: "Nhìn qua rất hữu dụng, nó sợ bùa hộ mệnh của cậu."
Huyền Huyễn không thời gian nói với Nguyệt Vũ, trước khi ác linh lần thứ hai phát động công kích, vung một cái võng như mạng nhện lên, bao hắc vụ lại.
Ác linh bị nhốt trong võng tả xung hữu đột, rít gào ý đồ lao ra.
Huyền Huyễn hừ lạnh một tiếng, buộc chặt võng, dán thêm bùa, ác linh nhất thời không thể động.
Nguyệt Vũ chớp mắt, có chút ngoài ý muốn, "Đối phó xong rồi?"
Huyền Huyễn liếc trắng, "Bằng không anh muốn thế nào?"
"Cậu không phải nói nó là ác linh sao? Tôi còn tưởng sẽ có một trận ác đấu, đây là võng gì?"
"Cái võng này là của Tiểu Khả, lần đầu dùng, cảm giác rất tốt."
Trầm Dương bên cạnh nhịn không được lau mồ hôi, chuyện mạo hiểm như vậy, hai người này sao nhìn hoàn toàn không lo lắng.
"Mẹ, mẹ!"
Tiếng gọi lo lắng của cô bé, kinh động ba người, nhìn lại, Hứa Huệ Mỹ toàn thân co quắp ngất ngã xuống đất.