Huyền Huyễn tức giận liếc, "Anh nói xem?"
"Tôi nghĩ hẳn là cương thi, ô la la, lần đầu thấy nhiều cương thi như vậy, quả thật đồ sộ!" Tình huống này, Nguyệt Vũ cư nhiên còn có tâm tình khen ngợi.
Huyền Huyễn đầu đầy hắc tuyến, cậu không rảnh giỡn với Nguyệt Vũ, tay phải siết chặt đoản kiếm, ngưng thần nhìn vào đám thần lung nam thi vẻ mặt dại ra, chỉ có nửa đầu tết bím tóc dài vây quanh mình và Nguyệt Vũ.
Đưa mắt nhìn lại, đều là bộ não ánh xanh trọc phân nửa, đông nghìn nghịt, một vòng lại một vòng, tầng tầng giam lấy mình và Nguyệt Vũ.
Thật là gặp quỷ, chỗ quỷ quái này rốt cuộc nuôi bao nhiêu thần lung nam thi! Huyền Huyễn nhịn không được nguyền rủa.
Lúc này, Nguyệt Vũ thu hồi tâm tình vui đùa, "Tiểu Nguyệt, chúng ta là giết ra hay lui về?"
"Lui về cũng không thấy hữu dụng."
"Thế nhưng người phụ nữ vừa nãy không phải nói phía trên có đường sao?"
Huyền Huyễn quay đầu nhìn tòa nhà đánh số 4, "Tôi không cảm thấy ở đó có đường."
"Không thể lui, vậy chỉ có thể tiến."
"Để tôi nghĩ đã." Huyền Huyễn nhăn mày suy nghĩ.
Giết ra? Nhiều cương thi như vậy, chỉ sợ cậu và Nguyệt Vũ thoát lực cũng không thể, kiến nhiều cắn chết voi, cách cứng đối cứng ngu ngốc này Huyền Huyễn trước tiên phủ quyết.
Nguyệt Vũ hắc hắc hai tiếng, "Tiểu Nguyệt, chỉ sợ không có thời gian cho cậu nghĩ."
"Gì?" Huyền Huyễn nhấc đầu, đã thấy bầy "thi quỷ" không biết tính là thi thể, khôi lỗi hay quỷ này bu về phía mình và Nguyệt Vũ, nhìn cái kiểu hung tàn tham lam như bầy sói thấy thỏ trên mặt bọn họ, có một chớp mắt, Huyền Huyễn đều thấy sợ.
Nguyệt Vũ cũng không lãnh tĩnh, "Tiểu Nguyệt, giết người có cách mau lẹ nào không? Tốt nhất giết một người chẳng khác nào giết mười, trăm người?"
"Tôi còn phải hỏi anh đâu!"
"Đạo thuật của cậu hữu dụng với cương thi sao?"
"Cổ thuật của anh hữu dụng với cương thi sao?"
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ không hẹn mà cùng hỏi đối phương, giật mình một hồi, hai người cùng cười khổ: "Chỉ có thể thử xem."
Huyền Huyễn lấy ra một đôi đoản kiếm khác, vứt một thanh cho Nguyệt Vũ, "Thoả thích giết chóc đi, cơ hội khó được."
Nguyệt Vũ cười, "Đích thật là cơ hội khó được."
Nói xong, Nguyệt Vũ nâng kiếm chém rớt đầu một cương thi công kích Huyền Huyễn.
Trong lúc rối ren, Huyền Huyễn bớt thời gian nói: "Để tôi thấy rõ bản lĩnh của anh đi, cổ sư thân ái của tôi."
Nguyệt Vũ cười, giữa trán mơ hồ mang theo túc sát chi khí, "Chỉ mong không khiến Tiểu Nguyệt sợ."
Huyền Huyễn một cái xoay người bay lên, giẫm đầu cương thi vừa lao ra ngoài, vừa đáp: "Phải không, tôi chờ mong kinh hỉ anh dành cho tôi."
Nguyệt Vũ lắc đầu, chỉ sợ không phải kinh hỉ, là kinh hách.
Cổ đại tác chiến, kỵ binh là bộ đội có tổ chức tốc độ cao, có thể nhanh chóng đả kích đối thủ, cũng có thể cấp tốc lui lại, thoát ly chiến trường khi tình hình chiến đấu bất lợi, nhưng mà, kỵ binh ỷ lại bất quá là ngựa, đã không có ngựa, sẽ không có ưu thế gì đáng nói.
Trong mắt Nguyệt Vũ, bầy cương thi này như kỵ binh, chỉ cần chém đứt chân bọn họ, sẽ không có bất luận uy hiếp gì.
Nguyệt Vũ tự nhiên không ngốc như vậy, dựa vào sức một người lăn trên đất chém chân cương thi, anh điều khiển bầy nhện đi xử lý chân chúng, không cần cắn đứt cả chân, chỉ cần cắn một vòng quanh đầu gối là được.
Thần lung nam thi tuy nhiều, thế nhưng số lượng nhện càng hơn, trong nháy mắt ngắn ngủi, vô số con nhện bốn phương tám hướng chen chúc như triều dâng, không chỉ bò đầy đất, còn chồng lên mấy tầng cao, cực kỳ kinh khủng.