Động tác thô lỗ này không chỉ khiến Nguyệt Vũ há hốc mồm, thậm chí Tiêu Xuân Thu Thượng Quan Hiên cũng nghẹn lại, cực kỳ kinh ngạc nhìn cậu.
Huyền Huyễn tuy không toả ra khí tức cao quý ưu nhã mê người như Nguyệt Vũ, cậu tựa một dòng suối lặng, linh động mà trong suốt, cậu là hàm xúc tươi mát, tiền đề là không độc miệng, cậu không phải một người thô bạo, nhiều lúc thậm chí ôn nhuận như nước, cho nên một chân này của cậu đá sững sờ cả ba.
Huyền Huyễn như không sao cả thu hồi chân, cậu bĩu môi nhìn Nguyệt Vũ, tỏ ý anh ngồi vào ghế phó.
Nguyệt Vũ mím môi, ngoan ngoãn vòng qua bên kia ngồi xuống.
Huyền Huyễn rất tùy ý phất tay với Tiêu Xuân Thu Thượng Quan Hiên còn sững sờ, nói: "Bọn tôi đi đây."
Chờ cả hai hồi hồn, xe từ lâu tuyệt trần mà đi.
Tiêu Xuân Thu sờ cằm, giọng mang kinh ngạc hỏi Thượng Quan Hiên: "Bọn họ cãi nhau sao?"
"Cậu thấy có khả năng?" Thượng Quan Hiên hỏi lại.
"Không!" Ngữ khí tuyệt đối khẳng định, cho dù Huyền đại sư buồn chán muốn cãi nhau, nhưng y tính nết và cảm tình Nguyệt Vũ dành cho Huyền Huyễn, bất kể thế nào đều là cãi không nổi.
"Vậy còn hỏi." Thượng Quan Hiên làm giọng lo lắng cũng là phí công.
"Không phải cãi nhau, vậy là gì?" Lòng hiếu kỳ của Tiêu Xuân Thu bùng nổ.
"Tình thú." Suy nghĩ mấy giây, Thượng Quan Hiên phun ra hai chữ.
"Tình thú? Thượng Quan Hiên, nếu không chúng ta cũng tình thú?" Tiêu Xuân Thu đề nghị, anh chưa từng thấy Thượng Quan Hiên tức sùi bọt mép.
Chút tâm tư này của anh Thượng Quan Hiên sao không biết, anh nhìn Tiêu Xuân Thu không nói, mãi đến khi Tiêu Xuân Thu bị nhìn đến chột dạ cúi đầu, Thượng Quan Hiên xuất kỳ bất ý nâng cằm anh lên, nhẹ nhàng hôn môi anh một cái, nghiêm trang nói: "Đây mới là tình thú phù hợp với chúng ta."
Mặt Tiêu Xuân Thu cháy.
...
Nhấn ga, gạc cần, phát huy tính năng xe đến cực hạn.
Huyền Huyễn lãnh tĩnh, nhưng tốc độ xe dưới sự điều khiển của cậu cực kỳ không lãnh tĩnh.
Nguyệt Vũ lần đầu tiên biết bản lĩnh bão xe của Huyền Huyễn sàn sàn như đạo thuật của cậu.
Thần sắc trên mặt Huyền Huyễn như thường, không để lộ hỉ nộ gì.
Một chân thô lỗ vừa rồi khiến Nguyệt Vũ cảm thấy cậu là giận, thế nhưng lúc này nhìn mặt nghiêng của cậu, anh lại cảm thấy không giống, trái lại có mấy phần muốn hù dọa anh.
Nghĩ thế, Nguyệt Vũ yên tâm, bất an và sợ hãi mông lung quanh quẩn trong đầu kỳ dị nhạt xuống.
Nhận ra cảm xúc biến hóa của Nguyệt Vũ, tốc độ xe của Huyền Huyễn dần chậm lại.
Trong xe yên tĩnh.
"Anh vừa rồi nghĩ gì?"
Người luôn sẽ nghĩ lung tung, Nguyệt Vũ cũng không ngoại lệ, Huyền Huyễn cảm thấy tên này nhất định là lại nghĩ gì đâu.
Nguyệt Vũ sờ mũi, tính lừa dối qua quan: "Không nghĩ gì cả."
Huyền Huyễn liếc xéo anh một cái, "Anh tính nói dối?"
Nguyệt Vũ lại sờ mũi, "Nếu xinh đẹp là lời nói dối, Tiểu Nguyệt nhận không?"
"Đẹp hay không do tôi nói." Huyền Huyễn không nhượng bộ.
Nguyệt Vũ nắm chặt tay cậu, cảm nhận ấm áp lòng bàn tay truyền tới, mãi một hồi mới thấp giọng nói: "Vừa rồi khi thấy hỏa phượng bay quanh thân Tiểu Nguyệt, tôi cảm thấy Tiểu Nguyệt sẽ theo nó bay thẳng lên chín tầng mây không trở về nữa."
"Ngu ngốc." Huyền Huyễn bắn một cái vào trán Nguyệt Vũ, vừa giận vừa buồn cười: "Đừng nói chuyện không thể xảy ra này, cho dù thật phi tiên, tôi cũng sẽ bắt theo anh và bọn Tiểu Hoa, nếu không cô độc cỡ nào."
Nguyệt Vũ nắm càng chặt, sâu trong đáy lòng anh thủy chung lo âu.
Giờ là không thể, nhưng tương lai vẫn là ẩn số, vì trên đời này không có vĩnh hằng.