Nguyệt Vũ nhíu mày, yêu quái Đại ca động tác thật nhanh! Xem chừng, đại quản gia tẫn trách Miêu Lan đã kể cho anh ta nghe tất cả về Vu gia, có lúc, quản gia rất trung tâm cũng là một vấn đề.
Sát ngôn quan sắc, Miêu Lan cẩn thận nói: "Thiếu gia cậu không nói không thể kể cho Đại thiếu gia."
Nguyệt Vũ liếc ông một cái, "Tôi không có trách ông."
Lúc này một người bước xuống từ một chiếc xe, người này mặc một bộ măng tô kiểu Đường trang màu trắng nghiêng tà, sát mép tay áo và vạt áo dùng sợi tơ năm màu thêu ra đồ đằng kỳ lân, tuấn mục không giận mà uy, lộ ra cuồng ngạo ngổ ngược.
Miêu Mộ Linh bị Vu Diêu đỡ vừa thấy người này, chỉ biết đại họa lâm đầu, hận không thể xoay người bỏ trốn.
Miêu Mộ Thanh nhẹ bước lại đây, trong ánh mắt kinh dị của Huyền Huyễn, anh trước là cho Nguyệt Vũ một cái ôm, còn sờ đầu Nguyệt Vũ, "Tam Nhi, đã lâu không gặp."
Kế trong ánh mắt càng kinh dị của cậu, Miêu Mộ Thanh dĩ nhiên nâng tay cậu lên rất thân sĩ hôn một cái ở mu bàn tay, mỉm cười: "Cậu hẳn là Tiểu Nguyệt của Tam Nhi đi."
Không đợi Huyền Huyễn hồi hồn, Miêu Mộ Thanh đã buông ra, hai tay ôm ngực nhìn chằm chằm Miêu Mộ Linh cười lạnh, "Yêu, Miêu gia Nhị thiếu, sao vô dụng mà treo màu vậy, này rất không tốt, phòng thí nghiệm của anh còn chờ cậu về dọn đấy."
Trán Miêu Mộ Linh đổ mồ hôi, cười gượng: "Đại, Đại ca, anh tới nhanh quá."
Miêu Mộ Thanh hừ lạnh: "Anh là Đại ca cậu, không phải Đại Đại ca. Chậm một giây, nói không chắc thằng khỉ như cậu chạy mất tăm, càng nghiêm trọng là, nếu cậu không cẩn thận giá hạc, vậy anh đi đâu tìm một cái Miêu Nhị bàn giao cho cha mẹ, cậu nói, anh dám không bỏ xuống công việc hớt ha hớt hải chạy tới sao?"
Lời Miêu Mộ Thanh không nghiêm khắc, nhưng mà sắc mặt anh lại 100% tức giận.
Miêu Mộ Linh bị mắng đến nửa câu không dám cãi, thành thật mà nghe, tình huống này, nếu anh dám lên tiếng, đảm bảo chết càng thảm.
Thấy Miêu Mộ Linh bị mắng, Vu Diêu rất khó chịu, nói đến cùng, Miêu Mộ Linh bị thương là vì anh, khi thân thể anh bị Thư Thu Linh chiếm lấy, anh không phải hoàn toàn không ý thức, chỉ là chuyện bên ngoài đối anh mà nói chỉ như một tín hiệu yếu ớt, thế nhưng anh biết tất cả, thân thế anh, những gì Vu gia đã làm, chán ghét Thư Thu Lâm dành cho anh, có một khắc như vậy, anh vô cùng hy vọng mình vĩnh viễn không tỉnh, vĩnh viễn không biết chân tướng xấu xí, Vu gia đối anh mà nói là cơn ác mộng, anh thậm chí chán ghét dòng họ của mình, tên của mình, vì đó đều là người của Vu gia cho anh, anh muốn triệt để buông tha tất cả, kỳ thực chết cũng là một giải thoát, nếu không phải Miêu Mộ Linh gặp nạn, Vu Diêu là quyết không tỉnh lại, trên đời này, người duy nhất anh thua thiệt là Miêu Mộ Linh, không quản Miêu Mộ Linh xem anh thế nào, chí ít anh muốn trả lại ân tình ấy, về phần ngày sau ra sao, Vu Diêu không biết, anh hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước.
"Đây không phải lỗi của Miêu Mộ Linh, là lỗi của tôi." Vu Diêu cố lấy dũng khí nói, "Anh đừng mắng anh ấy."
Miêu Mộ Thanh liếc anh một cái, "Đây là chuyện nhà chúng tôi, người ngoài như cậu không nên xen vào."
Vu Diêu nghẹn lời.
Miêu Mộ Linh vốn định thay Vu Diêu nói chuyện, thế nhưng ngẫm lại, Miêu Mộ Thanh hiện đang giận lên não, anh còn bênh Vu Diêu không thể nghi ngờ gì là đổ thêm dầu vào lửa, chỉ khiến ấn tượng Đại ca đối Vu Diêu càng kém, mắt anh chuyển động, có chủ ý, nói nhỏ: "Đại ca anh đừng chỉ lo mắng em, tiểu đệ có việc cầu anh đâu!"
Nghe lời này, mắt Miêu Mộ Thanh bật sáng, Tam Nhi cũng có việc cầu anh? Chẳng lẽ trời muốn đổ mưa!