Tổ cảnh sát nhất định phải linh thông tin tức, bằng không chết là mình.
(Chú: câu cửa miệng của cục trưởng ông chú Hồ)
Đám người Sở Hoàn thâm đắc chân truyền ông chú Hồ lập tức dùng ánh mắt đồng tình nhìn Đường Vân trong góc phòng, nghĩa vô phản cố vươn ngón tay, "Trốn ở đó, tổ trưởng anh nhanh đi dằn vặt cậu ta."
Như bị chậu nước lạnh tạt từ đầu đến chân, Đường Vân nghiến răng nghiến lợi, đồ phản bội!
Tiêu Xuân Thu gõ nắp chén trà khanh khách vang, đối Đường Vân lên tiếng: "Cậu tự thú, hay để tôi bức cung?"
Đường Vân lập tức chân chó chạy qua, hô thiên thưởng địa kêu oan: "Tổ trưởng, tôi vô tội, anh phải nhìn rõ mọi việc!"
"Vô tội?"
Đường Vân rưng rưng gật đầu.
"Vì sao vô tội? Điện thoại sáng nay cậu gọi đúng không? Vì sao vừa nghe tiếng tôi chi không chi một tiếng đã cúp, rất hưng phấn đúng không, thầm nghĩ có tin tức lớn tiết lộ?"
Sở Hoàn hợp thời dâng lên một đoạn xích dài, Tiêu Xuân Thu cầm trong tay, khí thế bức người.
Đường Vân run a rẩy, đám người Sở Hoàn nhìn cả người lửa nóng, hưng phấn dị thường..
Tình cảnh này, nếu từ người đứng ngoài thuyết minh, dưới sự giáo dục "anh minh" của ông chú Hồ, các đồng chí cảnh cục đều là vô lương.
"Tổ trưởng, tôi cung khai." Đường Vân cấp tốc liếc phía sau Tiêu Xuân Thu, tốt lão Đại không ở, "Chuyện lần này lão Đại cũng có phần, lão Đại lãnh khốc âm trầm là cảnh cục nghe danh, tổ trưởng ôn nhu thiện lương, tôi dù dám nói bậy anh, cũng không dám nói bậy lão Đại, không sợ lão Đại một đao răng rắc tôi sao?"
Tiêu Xuân Thu cười nhạt, "Cậu có giác ngộ nà, thế sáng nay lễ chú mục nhiệt tình và mờ ám cười trộm là gì?"
"Đó không phải lỗi của tôi, là lỗi của Hàn Vũ."
Một người chết cũng tốt hơn hai người chết, Đường Vân lập tức quyết định đổ toàn bộ tránh nhiệm lên người Hàn Vũ.
"Dính gì Hàn Vũ?"
Đường Vân lau mồ hôi, "Tôi nghe tiếng tổ trưởng, sợ tổ trưởng ngượng ngùng, vì vậy không nói gì đã cúp, thế nhưng tổ trưởng anh cũng biết, là người sẽ hiếu kỳ, tôi rất muốn biết vì sao anh ở nhà lão Đại, cho nên lẩm bẩm, ai biết Hàn Vũ nghe được, người như anh ta, thích nhất là xuyên tạc ý tứ người khác, tôi chỉ nói vì sao tổ trưởng ở nhà lão Đại anh ta lại lý giải thành lão Đại ăn tổ trưởng, phi thường trùng hợp, Hàn Vũ lớn tiếng, gọi tới nhân sĩ bát quái, cho nên biến thành vậy, tôi thề, thực sự không liên quan tới tôi!"
Tiêu Xuân Thu khoé mắt liếc Đường Vân, "Lời cậu đều là thật?"
Đường Vân lập tức thề: "Tuyệt không nửa điểm dối trá!"
Tiêu Xuân Thu cầm xích dài nhẹ vỗ lòng bàn tay, liếc xéo Đường Vân.
Xích dài quăng ra cung độ ưu mỹ, Đường Vân nhìn hết hồn, mồ hôi lạnh ứa ra.
"Tốt, tôi tin cậu một lần."
"Ô ô, tổ trưởng, anh thật là người tốt!"
Đám người Sở Hoàn kinh ngạc, a, này xong rồi? Không kịch xem.
Không đúng, lão Đại chưa về, còn có kịch.
Tiêu Xuân Thu ném xích dài cho Thượng Quan Hiên vừa bức ông chú Hồ viết xong thông báo tổng vệ sinh, chỉ vào Đường Vân nói: "Tên này vừa nói cậu lãnh khốc âm trầm cảnh cục nghe danh."
Vừa thở ra một hơi Đường Vân chân mềm nhũn, tổ trưởng, anh thật ác, cư nhiên mật báo, ngủ một đêm, nhanh như vậy đã cùng chung ý tưởng lão với Đại?!
Thượng Quan Hiên ừ một tiếng.
Đường Vân lén liếc nhìn Thượng Quan Hiên.
Thượng Quan Hiên thần sắc bình tĩnh, không vui cũng không giận.
Thế nhưng càng là vậy, Đường Vân càng kinh hãi.
Đường Vân hỏi tới hỏi lui, vừa định cầu tình, Thượng Quan Hiên bỗng nhiên mở miệng, "Đường Vân, cậu sáng nay tìm tôi có chuyện gì?"
Đường Vân ngây người, một lát mới phản ứng, "Nga, nga, tôi định nói đã xảy ra chuyện."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Bệnh viện một đêm xuất hiện rất nhiều da người."
"Rất nhiều?" Thượng Quan Hiên nhíu.
"Sơ bộ phỏng chừng, đại khái hơn mười mảnh, đám người Tiểu Thường đã đi."
"Tốt, cậu đi theo tôi tới bệnh viện."
Đường Vân lại ngây người, "Lão Đại, anh không giận?"
Thượng Quan Hiên nhướng mày, "Tôi biết cậu không can đảm nói tôi, Hàn Vũ là hoạ hại."
Đường Vân khóc rống, "Lão Đại, là anh anh minh!"
Chỉ lo cảm động Đường Vân không thấy Thượng Quan Hiên mắt loé tinh quang, Thượng Quan Hiên nói: "Anh Xuân Thu tựa hồ là mục tiêu của hung thủ, lập công chuộc tội, cậu cần 24 giờ bảo hộ anh ta."
"Tuân lệnh!"
"Cậu đi bảo hộ Tiêu Xuân Hạ, Hàn Vũ không thể quấy rầy cậu."
Đường Vân giật mình, kích động nói: "Lão Đại, tri âm! Cảm ơn anh!"
Thượng Quan Hiên mỉm cười.
Đám người Sở Hoàn thất vọng, không có kịch xem.
Tiêu Xuân Thu nhìn Thượng Quan Hiên cười như hồ ly, thầm nghĩ: Đường Vân vui vẻ quá sớm!
Tiêu Xuân Thu tiến tới bên tai Thượng Quan Hiên thấp giọng hỏi: "Cậu ý gì?"
"Hàn Vũ nhiều tiền, hơn nữa cậu ta bảo bối Đường Vân, tôi nghĩ nếu Huyền Diệu Khả dùng "ảnh ngọc" bảo bối cậu ta vơ vét tài sản, cậu ta nhất định thích ý trả tiền, cậu nói đúng không?"
Tiêu Xuân Thu sững sờ, lập tức nở nụ cười.
"Cậu thật độc!"
"Vô độc bất trượng phu."
Đang ở phòng làm việc viết báo cáo Hàn Vũ đánh hắt xì, ai nha, điều hoà mở lớn, lạnh muốn chết.