"Anh, tựa hồ có người dọn vào." Huyền Diệu Khả nói.
Huyền Huyễn không hứng thú nhìn thoáng, "Đại khái đi."
Thang máy tới, Huyền Diệu Khả kéo Huyền Huyễn vọt vào.
Huyền Huyễn không hiểu ra sao, "Tiểu Khả, em gấp làm gì?"
Trong tiếng "Đợi đã." của mấy công nhân vận chuyển, cửa thang máy không nhanh không chậm đóng lại.
...
Trong thang máy.
Huyền Huyễn có chút bất đắc dĩ nói: "Thế nào không chờ người ta?"
Huyền Diệu Khả bĩu môi: "Bọn họ khiêng nhiều đồ, nếu cho vào, chúng ta đều phải dán lên tường, đi thang máy vất vả như vậy, còn không bằng leo thang lầu, để bọn họ chờ lượt sau có gì không được."
Huyền Huyễn không nói gì.
Ra thang máy, chợt nghe tiếng ầm ĩ.
Quẹo qua góc, Huyền Huyễn thấy cánh cửa phòng bên cạnh mở, có hai công nhân vận chuyển khiêng đồ vào.
Huyền Diệu Khả liếc, có chút không cam nói: "Thì ra dọn tới sát vách chúng ta, người này nghìn vạn lần đừng trang trí quá nhiều, bằng không ồn muốn chết."
"Tiểu Huyễn, hai người đã về!"
Động tác mở cửa của Huyền Huyễn dừng một lúc, quay đầu.
Nguyệt Vũ đứng phía sau cách đó không xa, đối cậu cười.
Huyền Huyễn giật mình một hồi: "Anh từ đâu chui ra?"
Huyền Diệu Khả bĩu môi, "Từ sát vách chui ra."
Nguyệt Vũ vọt tới trước mặt Huyền Huyễn, nắm tay cậu lắc vài cái, vui vẻ nói: "Tôi dọn tới sát vách hai người, sau này chúng ta là hàng xóm."
Huyền Huyễn ngây dại.
Nguyệt Vũ oán giận nói: "Cậu biết không, tôi lãng phí bao nhiêu nước bọt mới thuyết phục được hộ người sát vách lập tức dọn đi, để tôi hôm nay dọn vào."
Huyền Huyễn nhìn anh, bỗng nhiên nghĩ vô lực, người này hôm nay vừa biết mình ở đây, lập tức, biến thành hàng xóm của mình, không biết nên nói anh ta thần thông quảng đại, hay đầu thiếu gân não?
Huyền Diệu Khả có chút nghẹn họng trân trối, "Anh, anh động tác thật nhanh."
Nguyệt Vũ cười đến đắc ý, "Đó là tự nhiên, tôi từ miệng Tiêu Xuân Thu đào ra địa chỉ Tiểu Huyễn xong, lập tức gọi người giúp nghĩ cách mua nhà bên cạnh. May mà cậu ta không khiến tôi thất vọng, quả nhiên nội trong hôm nay đã làm tốt."
Huyền Huyễn định nhãn nhìn Nguyệt Vũ hồi lâu, hỏi: "Căn nhà này, anh mua bao nhiêu?"
Nguyệt Vũ báo ra vài chữ.
Huyền Huyễn không nói, xoay người mở cửa kéo Huyền Diệu Khả vào, đóng cửa.
"Tiểu——" Nguyệt Vũ há hốc mồm, ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt.
Tiểu Huyễn tức giận? Bất quá, cậu ấy giận cái gì? Cậu ấy không muốn mỗi ngày gặp mình sao?
Nghĩ tới khả năng này, Nguyệt Vũ có chút phiền muộn, ấn chuông cửa vài lần, không ai mở, không thể làm gì khác hơn ủ rũ về nhà mới.
...
Bật đèn trong phòng.
Nhìn cằn nhà loạn thành một đoàn, vuốt cái bụng kêu réo, Nguyệt Vũ dị thường tưởng niệm bữa cơm trưa hôm nay ăn ở nhà Huyền Huyễn.
Suy nghĩ một chút, anh cầm chìa khoá, ôm sóc chuột mở cửa ra ngoài.
Vừa ấn chuông không lâu, cửa đã mở, khiến Nguyệt Vũ cho rằng sẽ bị cửa sập vào mặt ngây ngẩn cả người.
Huyền Huyễn quét mắt nhìn anh, xoay người bước vào.
Nguyệt Vũ hồi phục tinh thần, khấp khởi theo sau, đóng cửa.
Huyền Diệu Khả ngồi trước bàn cơm thấy Nguyệt Vũ, hừ một tiếng.
Nguyệt Vũ đứng đó, có chút ngượng ngùng, không biết mình lúc nào đắc tội vị tiểu thư này.
Huyền Huyễn chỉ nhà bếp, "Tự đi lấy chén."
Nguyệt Vũ hỉ lên đuôi mày, lao về phía nhà bếp.
...
Một lần làm, hai lần quen.
Nguyệt Vũ rất tự nhiên giúp Huyền Huyễn, Huyền Diệu Khả xới cơm, sau đó xới cho mình, từ bàn trà buổi trưa lấy ra quả hạnh, đổ vào đĩa nhỏ cho sóc chuột.
Chủ nhân tự nhiên coi đây là nhà mình như vậy, sóc chuột cũng không câu nệ, cầm quả hạnh ăn vui vẻ.
Đũa của Huyền Diệu Khả dừng giữa không trung, trừng mắt, một người một chuột này thật tự giác!
Cơm ăn phân nửa, Nguyệt Vũ cẩn thận hỏi: "Tiểu Huyễn, cậu vừa nãy tức giận phải không? Cậu không thích tôi làm hàng xóm của cậu?"
"Ai cho phép anh gọi anh em Tiểu Huyễn, đó là của em!" Huyền Diệu Khả phi thường bất mãn.
Nguyệt Vũ vô tội chớp mắt, "Thế nhưng Tiểu Huyễn không phản đối."
Huyền Diệu Khả có chút kịch liệt nói: "Em phản đối, anh muốn sống với anh em, chí ít phải để em không ghét anh, nhưng anh cơ bản cũng không làm được, cho nên, đừng hy vọng anh em thích anh!"
"Vậy anh gọi Huyễn Huyễn được chưa? Nhưng vậy không khác gì gọi tên đầy đủ, có vẻ không thân." Nguyệt Vũ khổ não nghĩ.
"Huyễn bảo bối." Huyền Diệu Khả đề nghị.
Nguyệt Vũ lén nhìn Huyền Huyễn, "Anh sợ anh em không chịu."
"Anh em không phản đối."
Nguyệt Vũ nhìn Huyền Huyễn không lên tiếng ăn, lau mồ hôi, "Anh nghĩ anh em không phải không phản đối, mà là cậu ấy giận, không để ý chúng ta."
Huyền Huyễn ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn Nguyệt Vũ, khiến Nguyệt Vũ thầm run rẩy.
"Không liên quan đến em, chọc anh em tức giận là anh."
"Anh?" Nguyệt Vũ chỉ vào mũi mình, không hiểu ra sao.
Huyền Huyễn rốt cuộc nói.
"Giá tiền đó của anh, đừng nói hàng xóm, ở chung cũng được!"