Vu Nguyên và Vu Quân tuy không cam lòng, nhưng không thể tránh được, nếu không còn có thể thế nào, trứng chọi đá có kết cục gì, bọn họ ai cũng biết, mà còn bọn họ có việc cần lo lắng hơn, hiện tại người của Vu gia đã lấy Vu Tân Tử như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, này khiến bọn họ bất an, Vu Thanh Hòe đã chết, Vu gia giờ đang rơi vào trạng thái như rắn mất đầu, vốn vị trí thủ lĩnh phải thuộc về một trong hai người bọn họ, thế nhưng rất rõ ràng Vu Tân Tử tính đoạt lấy nó, đây là bọn họ tuyệt đối không thể khoan dung.
Trong mắt Vu Nguyên và Vu Quân, Vu Tân Tử là một người ngoài, gã không phải người của Vu gia, tuy gã có phân nửa huyết thống Vu gia.
Nhìn bóng lưng Vu Tân Tử, Vu Nguyên và Vu Quân không hẹn mà cùng cười lạnh.
Sau khi người của Vu gia đi rồi, sân trở lại vắng vẻ.
Nguyệt Vũ nắm lấy tay Huyền Huyễn, có chút lo lắng: "Tiểu Nguyệt, Tiểu Khả——"
Hào quang trong mắt Huyền Huyễn chớp động, "Tôi biết Tiểu Khả ở đâu."
Nguyệt Vũ ngoài ý muốn, "Cậu biết Tiểu Khả ở đâu? Sao mà biết?"
Huyền Huyễn cười khẽ, "Nó là em gái tôi, ma nữ Tiêu Xuân Thu thường đọng bên mép."
Nguyệt Vũ sửng sốt, lập tức cười.
Huyền Diệu Khả không phải thiếu nữ bình thường, xưa nay không phải.
"Đi thôi, phải cứu bọn họ ra trước khi Vu Tân Tử dời người."
"Thì ra Vu Điệp Bình thật là Tiểu Khả, tôi đã nói nha, trách không được khi cô ấy dùng ánh mắt phi lễ Tiểu Nguyệt, tôi không thấy ghét, mà còn cô ấy lễ phép hơn mấy tên vô lễ của Vu gia nhiều." Nguyệt Vũ đùa.
Nghe lời này, tâm tình có chút trầm trọng Huyền Huyễn không khỏi cười, "Tôi cũng không phải lần đầu tiên bị Tiểu Khả phi lễ, động tác nhanh lên, cũng không biết Vu Tân Tử có bất lợi gì với bọn họ không."
"Tiểu Huyền," Miêu Mộ Linh gọi lại Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn quay đầu, "Gì?"
"Cảm ơn cậu." Miêu Mộ Linh chân thành nói.
"Cám ơn tôi?" Cậu không hiểu, "Cám ơn tôi không giao Vu Diêu cho bọn họ? Này có gì cần cảm ơn, nhìn thái độ của Vu Nguyên và Vu Quân, giao Vu Diêu cho bọn họ, cũng không biết có kết cục gì, có thể nuôi ra một con mèo đáng yêu vậy Vu Diêu hẳn cũng là người tốt, ha hả."
Đây là logic kiểu gì, Miêu Mộ Linh và Miêu Lan nghẹn lời.
Nhìn Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ biến mất trong bóng đêm, Miêu Mộ Linh nghiêm túc hỏi Miêu Lan: "Ông nói nếu như Tiểu Huyền đáp ứng điều kiện của Vu Tân Tử, mà tôi cự tuyệt giao ra Vu Diêu, kết quả cuối cùng sẽ thế nào?"
"Nhị thiếu gia, cậu muốn tôi nói thật sao?" Miêu Lan cẩn thận hỏi.
"Nói nhảm."
"Thiếu gia rất bảo bối Huyền thiếu gia, thích đến khó bề tưởng tượng, cho nên——" Miêu Lan không nói nữa.
Miêu Mộ Linh thở dài, "Cũng là nói thằng anh như tôi còn không bằng Tiểu Huyền?"
"Phải." Miêu Lan thành thực đáp.
Miêu Mộ Linh rên lên: "Miêu Lan ông thật đáng ghét, ông khẳng định là dốc lòng đả kích tôi."
Miêu Lan vò đầu, "Xin lỗi."
Bất quá dùng lời của Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia căn bản là một con gián đánh không chết, hẳn không dễ dàng bị đả kích. Vừa nghĩ vậy, Miêu Lan yên tâm thoải mái.
Miêu Mộ Linh không chú ý tới quản gia của mình nghĩ gì, tâm thần anh bị Vu Diêu đột nhiên an tĩnh chiếm lấy.
Vu Diêu mở to mắt, cứng ngắc nhìn Miêu Mộ Linh ôm mình, sợ hãi hỏi: "Anh là ai?"
Miêu Mộ Linh đau đầu, bệnh của Vu Diêu ra vẻ ngày càng nặng, anh cam chịu nói: "Cậu cho rằng tôi là ai thì tôi là ai."
...