"Lúc đưa tới chỉ còn một hơi, nghiêm túc mà nói, một hơi cũng không có, chỉ có tia khí, có thể cứu sống là nằm mơ giữa ban ngày."
"Vậy hồn đâu? Huyền Huyễn nhanh!"
Tiêu Xuân Thu không đợi phân trần nắm tay Huyền Huyễn lao vào phòng phẫu thuật, hầu như té ngã lên người hộ sĩ.
Thượng Quan Hiên xoa trán, người này, tính tình vĩnh viễn vội vàng xao động.
Thượng Quan Hiên hỏi Nguyệt Vũ: "Người chết như lần trước?"
"Ừ, toàn thân trên dưới, không một khối da, ngoại trừ da đầu. Bất quá, luận thủ pháp dùng dao, hung thủ rất cao minh, cư nhiên có thể lột cả bộ da hoàn chỉnh xuống, miệng vết cắt rất bằng phẳng."
Thượng Quan Hiên bỗng nhiên nhớ tới suy đoán Hàn Vũ dành cho hung thủ, "Cậu nghĩ hung thủ là bác sĩ?"
"Hẳn có thể, hơn nữa là giỏi về sử dụng dao phẫu thuật."
...
Huyền Huyễn vẻ mặt ngưng trọng.
Tiêu Xuân Thu bình tĩnh hô hấp, đôi mắt trông mong nhìn Huyền Huyễn.
"Anh nói người này lúc đưa tới còn khí?" Huyền Huyễn hỏi Nguyệt Vũ.
"Ừ, hơi thở mỏng manh, thế nhưng coi như sống."
"Thế nào? Có gì không thích hợp?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
"Hồn người này mất." Huyền Huyễn bình tĩnh nói, "Chuyện này tựa hồ có chút quỷ dị, nếu lúc đưa tới người này còn khí, vậy hồn hẳn còn ở, vừa nãy tôi ở ngoài không cảm giác có gì dị thường, thế nhưng hiện tại hồn không thấy, tôi không giải thích được nguyên nhân."
Tiêu Xuân Thu không khỏi trái tim băng giá, anh bỗng nhiên nghĩ: hung thủ mình muốn bắt liệu có phải người? Nếu không phải người, vậy là gì? Hung thủ lột da người làm gì? Làm đèn lồng da người?...
Huyền Huyễn nghĩ một chút, quay đầu hỏi Nguyệt Vũ: "Vừa nãy trong quá trình cứu trị, bác sĩ hộ sĩ tham gia có ai đáng chú ý không?"
Nguyệt Vũ nghiêm túc nghĩ, lắc đầu.
"Tôi là bác sĩ mổ chính, cứu trị hầu như do tôi làm, tôi nghĩ lúc ấy không khả năng có ai làm gì."
"Thế nhưng sau khi cậu rời khỏi phòng phẫu thuật, bên trong còn người." Thượng Quan Hiên nói.
Tiêu Xuân Thu biến sắc, không sai, ở đây có khe hở thời gian.
"Nguyệt Vũ, có thể cung cấp cho tôi danh sách nhân viên tham gia cứu trị khi nãy không."
"Được. Lát nữa tôi viết cho anh."
"Anh, Xuân Thu Chiến Quốc, chú Thượng Quan, mọi người thế nào ở đây? Em tưởng chỉ có Nguyệt Vũ."
Huyền Diệu Khả thăm dò vào, thấy đám người Huyền Huyễn sửng sốt.
Chú Thượng Quan?
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ không hẹn quay đầu nhìn Thượng Quan Hiên, khoé miệng co quắp.
Biết nguyên nhân Tiêu Xuân Thu liếc Thượng Quan Hiên sắc mặt xanh mét, buồn cười.
Huyền Diệu Khả như không nhìn ra Thượng Quan Hiên thần sắc bất thiện, hỏi thẳng Huyền Huyễn: "Anh, em nghe nói lại có người bị lột da như lần trước, thế nào, có phát hiện không?"
"Không, hơn nữa chuyện như càng quái dị."
"Quái dị?"
"Ừ, người vừa chết, thế nhưng hồn không thấy."
"Có chuyện như vậy?" Huyền Diệu Khả kinh ngạc, "Vậy hung thủ không đơn giản, anh, có manh mối gì không?"
"Tạm thời không, anh còn không biết hồn vì sao biến mất trong thời gian ngắn. Được rồi, em thế nào ở bệnh viện?"
"Làm bạn Tiểu Hạ."
Tiêu Xuân Thu nhìn quanh, lại không thấy Tiêu Xuân Hạ, có chút kỳ quái, "Anh anh không theo em tới?"
Huyền Diệu Khả bĩu môi, không vui nói: "Tiểu Hạ bận, mấy ngày nay không biết vì sao, bệnh nhân tăng nhiều, còn là nữ."
"Bệnh nhân nữ?"
"Ừ, đúng rồi, anh, Tiểu Hạ gặp chuyện cổ quái. Ba ngày nay, đã có năm cô gái nói mình làm quái mộng, hơn nữa kỳ quái nhất là, năm người này nằm mơ giống nhau."
"Nằm mơ giống nhau? Các cô ấy mơ thấy gì?" Nguyệt Vũ và Tiêu Xuân Thu song song nói.
"Các cô ấy nói mơ thấy có người đưa mình một cây quạt. Mỗi lần đều mơ, có người cười khẽ, nhét một cây quạt cực mỏng vào tay các cô ấy, sau đó người kia đi, các cô ấy giật tỉnh."