"Không."
"Vì sao?"
"Tiệm nhiều ma-nơ-canh như vậy, nếu mỗi một cái đều là tượng sáp, phải tốn bao nhiêu tiền? Cho dù quần áo La Y bán rất đắt, cũng thu không đủ chi."
"Thế nhưng cậu không thể bài trừ, La Y rất có tiền."
Huyền Huyễn liếc Tiêu Xuân Thu, "Anh không phải tìm người điều tra La Y sao? Thế nào không hỏi kết quả."
Tiêu Xuân Thu kinh ngạc vạn phần, hầu như có thể tính kinh hách, "Cậu thế nào biết tôi tìm người điều tra La Y? Khi tôi gọi điện, cậu rõ ràng đi toilet? Lẽ nào cậu có thuận phong nhĩ?"
Huyền Huyễn dùng ánh mắt "anh rất ngốc" nhìn Tiêu Xuân Thu, lấy tay gõ đầu mình, "Lẽ nào tôi không biết đoán? Đôi hoa bàn hài kia, cộng thêm lời nữ viên chức, tôi không tin anh không hoài nghi La Y, y cá tính nôn nóng của anh, khẳng định trước tìm người dò đáy."
Tiêu Xuân Thu lặng im nhìn Huyền Huyễn không nói.
Huyền Huyễn vươn tay lắc a lư trước mặt anh, "Choáng váng?"
"Huyền Huyễn." Tiêu Xuân Thu đột nhiên nắm tay Huyền Huyễn, cảm động nói: "Hôm nay tôi phát hiện cậu lý giải tôi hơn anh tôi, không bằng, làm em trai tôi đi?"
Huyền Huyễn mắt không chớp, "Được, một tháng 3000, tôi là anh trai anh."
Thiên Đường và Địa Ngục thì ra rất gần, Tiêu Xuân Thu cảm thán.
"Cậu có thể không đầu cơ như vậy không?"
"Đây không phải đầu cơ, là sống thật."
"Được, tôi không nói lại cậu, mỗi lần đều vậy."
"Còn không hỏi Thượng Quan Hiên kết quả?"
Tiêu Xuân Thu lần thứ hai kinh hách, "Cậu cả tôi tìm Thượng Quan Hiên đều đoán được?"
"Các anh bằng lòng không bằng mặt, cần hiệu suất tốt, tự nhiên tìm Thượng Quan Hiên nhanh nhất."
Tiêu Xuân Thu nghẹn khuất, nửa ngày, mới phun ra một câu: "Yêu quái!"
...
"La Y, tính cách hướng nội, có chứng tự bế nhẹ, vợ Quách Hiểu Phân, là một người thích giao tiếp, có thể nói là hoa hồ điệp [1], từ tính cách mà nói, hai người không hợp nhau, không biết vì sao thành vợ chồng. Hiện tại La Y sống một mình, vợ không biết tung tích. Có người nói, Quách Hiểu Phân vì tài phú của La Y mới gả, La Y mặc dù tự bế, lại là nhà thiết kế trang phục cao cấp. Hết rồi, tạm thời chỉ tra được vậy."
Cúp điện thoại, Tiêu Xuân Thu hồ nghi, "Kỳ quái, dựa theo khi nãy tiếp xúc, La Y đâu có chứng tự bế?"
Huyền Huyễn không trả lời ngay, một lát sau, cậu nói: "Người sẽ thay đổi."
"Theo tư liệu Đường Vân cung cấp, vợ La Y không biết tung tích, hàng xóm nói vô cùng có khả năng chạy theo trai."
Huyền Huyễn liếc Tiêu Xuân Thu, "Nghĩ không ra người cảnh cục anh thật bát quái."
Tiêu Xuân Thu nghiêm trang nói: "Đây không gọi bát quái, đây gọi xúc giác mẫn duệ. Đôi khi một ít tin tức rất nhỏ là đầu mối phá án."
Huyền Huyễn lười tranh cãi với anh, phất tay nói: "Tôi phải đi."
Tiêu Xuân Thu ngoài ý muốn, "Cậu không cùng tôi về cảnh cục hỏi ba vụ án mất tích sao?"
"Không được, tôi phải về nấu cơm cho Tiểu Khả."
Vừa nghe có cơm ăn, Tiêu Xuân Thu cũng không về cảnh cục, cơm nước căn-tin cảnh cục sao so được tay nghề Huyền Huyễn, không đi cọ cơm là đồ ngu.
"Tôi muốn qua nhà cậu ăn."
"Trả tiền mua đồ, tôi cho anh đi."
"Cậu đã rất có tiền, thế nào còn nhẫn tâm bóc lột quỷ nghèo như tôi?"
"Anh nghèo? Tôi là tên khất cái."
"Tham tiền! Bất quá, cậu thật là người anh tốt, tôi làm em cậu được không."
"Anh lớn hơn tôi."
"Tôi làm anh là được."
"Anh đây trá hình bắt tôi làm em, vừa nãy đã nói, một tháng 3000 tôi là anh."
"Cậu có thể không thông minh như vậy không?"
"Không thông minh sẽ bị Thượng Quan Hiên ăn sạch như anh."
Tiêu Xuân Thu không hé răng, qua một hồi, cắn răng nói: "Thượng Quan Hiên, tôi hận cậu, để Huyền Huyễn có cớ bỡn tôi."
...
[1] Hoa hồ điệp: có thể hiểu là phụ nữ lẳng lơ