Hàn Vũ vỗ mặt mình, ngồi xuống cạnh Đường Vân, "Tiểu Vân, vừa nãy đuổi theo tôi không thấy Tô Lý Địch."
Đường Vân hoang mang, "Không thấy?"
Sở Hoàn kêu la: "Gây tê trước rồi nói."
"Chờ chút, hòm thuốc của tôi còn ở trên xe, tôi đi lấy đã."
Đường Vân nhìn Sở Hoàn vẻ mặt thống khổ, không khỏi kinh ngạc: "Tuy rằng rất ngứa, nhưng không cần khoa trương như vậy, tôi nhìn cậu, cứ như muốn chết."
Sở Hoàn gọi tới gọi lui, "Còn khó chịu hơn chết, cậu biết không? Tôi đời này, thứ nhất không thể chịu đói, thứ hai không thể chịu ngứa, a, muốn chết! Muốn chết!"
Đường Vân nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn Sở Hoàn phát tiết rống to.
Khi Hàn Vũ vào, suýt nữa cho Sở Hoàn choáng váng.
"Mau, mau, mau!"
Sở Hoàn mắt lộ hung quang thật khiến người sợ, Hàn Vũ nhất thời không dám chậm trễ, bằng tốc độ nhanh nhất rút thuốc gây tê, một kim chích xuống.
Sở Hoàn bị chích đau, "Anh không thể ôn nhu chút sao?"
Hàn Vũ liếc trắng, "Ôn nhu? Cậu không phải Tiểu Vân."
"Hàn Vũ hỗn trướng! Chỉ biết Đường Vân là bảo!" Sở Hoàn tức giận mắng.
"Cậu tính tình táo bạo như vậy, cẩn thận không ai cần!" Hàn Vũ mắng lại.
Đường Vân phù cười một tiếng, "Hai người còn nhỏ sao? Không dinh dưỡng như vậy đều có thể cãi."
Hàn Vũ lập tức ném Sở Hoàn, cẩn thận ôn nhu giúp Đường Vân chích, còn lấy ra cái nhíp, chuẩn bị chờ thuốc gây tê tác dụng sẽ nhổ cho Đường Vân.
Khác biệt đối đãi như vậy khiến Sở Hoàn nghiêm trọng tâm lý không cân bằng, "Uy, Hàn Vũ, tuy nói Đường Vân là tình nhân của anh, thế nhưng anh đừng bất công như vậy? Tốt xấu cho tôi một cái nhíp."
Hàn Vũ chỉ hòm thuốc, "Tự tìm."
Sở Hoàn chán nản, ánh mắt xoay động, "Mượn máy tính dùng một chút."
Hàn Vũ ngoài ý muốn, giật mình: "Ở thư phòng lầu hai."
"Được, vậy tôi không khách khí."
Nhìn bóng Sở Hoàn biến mất ở đầu cầu thang, Hàn Vũ mê hoặc: "Cậu ta tính làm gì? Lúc này còn có tâm tình lên mạng?"
Đường Vân cũng rất không hiểu.
Hai mươi phút sau, Sở Hoàn mỹ két két đi xuống, khiến Hàn Vũ và Đường Vân không hiểu ra sao.
Sở Hoàn vào bếp dạo qua một vòng, liếc miếng thịt bò sống mọc đầy sợi nấm trên đất, nhất thời buồn nôn, tính lưu lại nghiên cứu, anh tìm cái mâm để miếng thịt bò vào, rồi định lấy chút đồ ăn trong tủ lạnh, thế nhưng ngẫm lại có thể bị Lâm Lâm chạm vào, đã không can đảm, chính là không ăn nghĩ rất buồn miệng, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là về phòng khách hỏi Hàn Vũ đang chuyên tâm giúp Đường Vân nhổ sợi nấm: "Hàn pháp y, chỗ anh còn lương khô có thể ăn sao, đồ trong tủ lạnh tốt nhất vứt đi, có lẽ đã bị cô bé quái kia chạm vào."
"Lương khô? Cậu còn có tâm tình ăn?" Hàn Vũ kinh ngạc.
"Sở Hoàn, tôi nghĩ nên trước nhổ sợi nấm trên tay, bằng không như cái gai trong thịt, cả người không thích hợp." Đường Vân khuyên nhủ.
Sở Hoàn xua tay, thần bí nói: "Sơn nhân tự có diệu kế. Hàn Vũ, rốt cuộc có ăn không?"
Hàn Vũ và Đường Vân nhìn nhau, không biết Sở Hoàn trong hồ lô bán thuốc gì.
"Ngăn tủ bên kia."
"Úc."
Sở Hoàn một tay xé mở một bao mơ khô, ăn ngon lành, Đường Vân nhìn lắc đầu.
Nỗ lực một giờ, sợi nấm trên tay Đường Vân mới nhổ phân nửa, Sở Hoàn vừa ăn đồ ăn vặt, vừa xem TV, còn không quên tùy thời chú ý tình huống bên này.
Anh nhìn cái bát thủy tinh dùng để đựng sợi nấm, nói: "Sợi nấm này nếu không phải kinh khủng vậy, bộ dạng nhưng thật ra khả ái, toàn thân màu trắng, phần rễ màu đỏ, rất giống nấm khuẩn."
"Ghê tởm như vậy, cậu cư nhiên có thể liên tưởng đến ăn?" Đường Vân thấy bất khả tư nghị.
Sở Hoàn nhún vai, tính nói gì, bỗng nhiên chuông cửa reo, ánh mắt anh sáng lên, vội vã đứng dậy.
"Nhanh vậy đã tới?"
Hàn Vũ và Đường Vân trượng nhị kim cương không sờ được ý nghĩ, một lát sau, thấy Sở Hoàn ôm một cái hộp vào.
"Gì vậy?"
Sở Hoàn đắc ý, "Giấy dầu rụng lông mua online, tôi trả thêm 100 nguyên bảo tốc hành đưa tới."
A? Hàn Vũ và Đường Vân trợn tròn mắt.
Sở Hoàn không để ý hai kẻ đang ngây người, xé đóng gói, dán giấy dầu lên tay.
"Dùng được không?" Đường Vân cực độ hoài nghi.
"Không biết, thử xem, tôi nghĩ hẳn không thành vấn đề."
Ba phút sau, Sở Hoàn lột giấy dầu ra, chỉ thấy phía trên dính đầy sợi nấm.
"Không phải thổi, quả nhiên có thể nhổ tận gốc! Thời gian ngắn, hiệu quả nhanh! Đồ của con gái dùng thật tốt!" Sở Hoàn khen ngợi.
Hàn Vũ và Đường Vân triệt để hết chỗ nói, thật mệt Sở Hoàn nghĩ ra cách như vậy!