Trương Dư lấy ra chìa khoá, tay có chút run, thử vài lần cũng mở không ra.
Huyền Huyễn nói: "Tôi tới."
Trương Dư thở dài một hơi, lập tức đưa chìa khoá cho cậu.
Nguyệt Vũ không khỏi hiếu kỳ, trong nhà rốt cuộc có gì, khiến Trương Dư sợ hãi như vậy.
Phòng khách giản dị mộc mạc, khiến không gian vốn dĩ không lớn của ngôi nhà có vẻ rộng rãi không ít.
Trương Dư đứng sau Huyền Huyễn, do dự một hồi, mới dám vào.
Nguyệt Vũ nhìn chân Trương Dư, nói: "Trương tiểu thư, thứ tôi mạo muội hỏi một vấn đề?"
Trương Dư nhìn anh, "Anh hỏi đi."
"Tôi nghe Tiểu Khả nói chân cô vô cớ đau, không thể đi lại, thế nhưng tôi xem cô hiện tại, không giống Tiểu Khả hình dung."
Trương Dư giật mình, cô cúi đầu nhìn chân mình, giơ chân trái đá mấy cái, không tin được, "Tôi, chân tôi hình như không đau."
Huyền Huyễn hỏi: "Chân cô bắt đầu lúc nào không đau?"
Trương Dư suy nghĩ một chút, "Tôi không biết, hình như là lúc Tiểu Khả chạm vào đôi giầy."
"Tôi có thể xem đôi giầy đó không?"
"Có thể, đôi giầy đó ở tủ để giầy trong phòng ngủ."
"Vậy phiền cô dẫn tôi đi."
Trương Dư do dự, trên mặt mang theo sợ hãi, "Tôi không dám vào."
"Như vậy, cô đứng ở cửa, tôi vào."
Trương Dư vội vàng gật đầu.
Huyền Huyễn đối Nguyệt Vũ muốn theo mình vào nói: "Anh đợi ở cửa."
Nguyệt Vũ định kháng nghị, thế nhưng thấy thần tình nghiêm túc của Huyền Huyễn, không thể làm gì khác hơn ngoan ngoãn nói: "Nga."
Huyền Huyễn vừa vào, đã cảm giác được một cổ khí tức không tầm thường, sóc chuột trên vai cậu gắt gáo dán cổ, không dám cử động.
Huyền Huyễn trấn an sờ đầu nó, ánh mắt dò xét phòng ngủ.
Phòng ngủ có một cái giường hai người nằm, còn có một tủ quần áo lớn, bên cạnh đặt một cái tủ để giầy rộng chừng một mét, cao một mét rưỡi.
Trong tủ để giầy có rất nhiều giầy, giầy cao gót, giầy thể thao, giầy hưu nhàn phân tầng mà đặt, trên cùng là một đôi hoa bàn hài đời Thanh theo đạo lý không nên xuất hiện ở tủ để giầy của con gái.
Đời Thanh chú ý "kỳ hài" đế gỗ thêu hoa, từ hài tới đế, cao hơn ba tấc, bên dưới mở rộng, trước vuông sau tròn hoặc trước nhọn sau tròn. Vì mặt hài phía dưới, như hoa bàn hoặc mã đề, cho nên có danh xưng "hoa bàn hài" hoặc "mã đề hài", loại hài này thịnh hành ở giới Mãn tộc quý tộc nữ tử.
Huyền Huyễn chằm chằm đôi hoa bàn hài, mắt loé tinh quang.
Sóc chuột cẩn thận hoạt động, dùng móng vuốt nhỏ níu chặt áo Huyền Huyễn.
Nguyệt Vũ ngoài cửa cũng thấy đôi hài, anh hiếu kỳ hỏi Trương Dư bên cạnh: "Đôi hài này là của cô?"
Trương Dư lắc đầu, "Đôi hài này là của chị tôi mua về."
Đôi mắt xinh đẹp sau thấu kính của Huyền Huyễn lộ ra ánh sáng lạnh lùng, đôi hài này có khí tức dã thú bị thương.
Nghĩ tới cái chân bị thương của Huyền Diệu Khả, Huyền Huyễn xuất thủ không lưu tình, bấm quyết, đốt phù, kim quang chợt loé, hành văn liền mạch lưu loát.
Đột nhiên vang lên tiếng ngao thê lương khiến Nguyệt Vũ và Trương Dư ngoài cửa hết hồn.
"Tiểu Nguyệt!" Nguyệt Vũ một bước vọt vào.
"Đây là, đây là gì?"
Một giọt mồ hôi từ trán chảy xuống, Nguyệt Vũ kinh ngạc nhìn mãng xà đột nhiên xuất hiện thống khổ lăn lộn trên đất.
Sóc chuột chân nhuyễn, suýt ngã.
Huyền Huyễn không trả lời, rút ra một tấm phù, đối mãng xà bi ai giãy dụa bổ một kích cuối cùng.
Tiếng gào thét sắp chết của mãng xà khiến Trương Dư thần kinh căng thẳng, hét một tiếng, hôn mê bất tỉnh.