Huyền Diệu Khả tuy tính cách lạc quan, đôi khi hoàn toàn không giống nữ tử, thế nhưng trong xương là chân chính nữ sinh, đổi lại bình thường, cô tuyệt không cho đi tìm Tiêu Xuân Hạ có vấn đề gì, mà một ngày dùng lý do Tiêu Xuân Hạ có thể bị người khác thích đi tìm, cô lại thấy ngượng.
Huyền Huyễn trước nay yêu thương em gái, nhìn ánh mắt khẩn cầu của cô, thoả hiệp.
Cậu nói với Nguyệt Vũ: "Hôm nay tôi đi làm với anh."
Nguyệt Vũ nhìn thoáng Huyền Diệu Khả vui mừng lộ trên mặt, gật đầu.
"Cam nguyện cực kỳ."
...
Sóc chuột kỳ thực không thích tới bệnh viện, lúc trước vì Nguyệt Vũ làm ở đây, nó mới bất đắc dĩ đi theo, từ khi Nguyệt Vũ dọn tới chỗ Huyền Huyễn, sóc chuột đã không chịu theo Nguyệt Vũ, tình nguyện cùng Huyền Huyễn nằm ở nhà làm sóc "nhà".
Khi thấy cổng lớn bệnh viện, sóc chuột không khỏi ủ dột.
Bệnh viện, quỷ nhiều lắm!
Huyền Huyễn nghiêng đầu nhìn sóc chuột không vui, không khỏi buồn cười.
Cậu cố ý nói: "Bệnh viện quỷ hồn nhiều, lại có chút quỷ hồn không thích làm người, chỉ muốn làm sóc, Tiểu Hoa, mày phải cẩn thận."
Sóc chuột cả người cứng còng, dán trên cổ Huyền Huyễn lạnh run.
Huyền Huyễn cười khẽ.
Sóc chuột ai oán không thôi, lúc này ý thức được Huyền Huyễn trêu cợt mình, bất quá, nó thật có chút sợ, nó hạ quyết tâm, lát nữa tuyệt không rời Huyền đại sư nửa bước.
Huyền Huyễn không biết từ đâu lấy ra một sợi dây đỏ, cột trên cổ sóc chuột.
"Đây là gì?" Nguyệt Vũ hỏi.
"Bùa hộ mệnh."
Nguyệt Vũ vươn tay đến trước mặt Huyền Huyễn, "Tôi cũng muốn."
Huyền Huyễn liếc trắng, "Anh là đàn ông, đeo dây đỏ còn ra thể thống gì?"
"Tôi mặc kệ." Nguyệt Vũ ăn vạ.
Huyền Huyễn không cách nào, không thể làm gì khác hơn tháo xuống một cái vòng bằng bạc trên cổ tay, để vào tay Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ lập tức đeo lên, cười đến vẻ mặt thoả mãn.
Huyền Huyễn lắc đầu thở dài, người này, cứ như con nít, thật không biết anh ta thế nào lên làm bác sĩ.
...
"Tiêu Xuân Hạ, anh thế nào ở đây?"
Thấy Tiêu Xuân Hạ ngồi trên sô pha phòng làm việc mình ăn mì, Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn không khỏi ngạc nhiên.
"Tị nạn." Tiêu Xuân Hạ đơn giản ném ra hai chữ.
"Tị nạn gì?"
"Đừng nói, tôi hôm nay chưa vào đã thấy Tang Cúc trong phòng làm việc của tôi, tôi chỉ có thể trốn ở chỗ cậu." Tiêu Xuân Hạ mệt mỏi nói.
"Tang Cúc là người tôi nói." Nguyệt Vũ giải thích với Huyền Huyền.
"Tiểu Khả tìm anh."
Tiêu Xuân Hạ vội móc điện thoại, bấm số Huyền Diệu Khả.
"Tiểu Khả, em tìm anh? Anh ở phòng làm việc Nguyệt Vũ."
"Anh thấy anh em không?"
"Cậu ta vừa vào với Nguyệt Vũ, sao vậy?"
"Anh bảo anh ấy không cần đi, em có việc tìm anh ấy." Huyền Diệu Khả tựa hồ có chút sốt ruột.
"Nga, được."
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Xuân Hạ nói với Huyền Huyễn: "Tiểu Khả nói cậu không cần đi, em ấy hình như có việc gấp tìm cậu."
Huyền Huyễn hơi sửng sốt, "Việc gấp? Việc gấp gì?"
"Em ấy không nói."
...
Huyền Diệu Khả vừa thấy Huyền Huyễn đã nhét điện thoại vào tay cậu.
Huyền Huyễn cầm nhìn, nhíu.
Tiêu Xuân Hạ và Nguyệt Vũ hiếu kỳ ghé qua.
"God! Đây là gì?" Tiêu Xuân Hạ nghĩ cực kỳ ghê tởm.
Nguyệt Vũ chăm chú một hồi, phán đoán nói: "Căn cứ ánh mắt chuyên nghiệp của tôi, đây là một người chết bị lột da."
"Sai, người này còn sống."