Yến Dương ợ một cái, rốt cục no rồi, nhìn cái bụng tròn như quả bóng cao su của cậu, Sở Hoàn rất có xung động vỗ vài cái, anh bóp cánh tay Yến Dương, hoài nghi cậu đem đồ ăn đi đâu, mỗi ngày ăn nhiều như vậy, sao không thấy mập??
"Không tra không biết, thì ra quốc nội có một nửa bệnh viện thuộc về Nam Cung gia, bất quá kỳ quái là, bọn họ ẩn dấu rất sâu, những bệnh viện này bề ngoài do các cổ đông khác nhau khống chế cổ phần, trên thực tế kẻ đứng sau màn là Nam Cung gia. Đừng nghĩ Nam Cung Thiên chỉ là một bác sĩ, ông ta là người quyết sách của hơn mười bệnh viện lớn."
"Việc này sao cậu biết?" Sở Hoàn hồ nghi.
"Hắc hắc, tôi tự nhiên có cách tra."
Sở Hoàn nhìn Yến Dương đắc ý dào dạt, giả tạo nịnh hót một câu: "Lợi hại, sau này đổi nghề làm cảnh sát đi."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Yến Dương suy nghĩ một chút, hảo huyền hỏi: "Anh Sở, anh nói khả năng tôi thi đậu trường cảnh sát cao bao nhiêu? Tôi có thể làm hợp tác với anh không?"
Sở Hoàn coi như không nghe, xoay người cầm chén đũa đi rửa.
"Anh Sở, anh nói có thể sao?" Yến Dương chưa từ bỏ ý định.
Sở Hoàn mặt không biểu tình: "Cho dù có thể, cũng biến thành không thể!"
Ở nhà bị cậu ta độc hại thì thôi, anh không muốn ở cảnh cục cũng vậy, con mèo này lực sát thương rất lớn!
Yến Dương bĩu môi, cảnh sát thối, rất không đáng yêu!
"Được rồi, hai người hôm nay là bạn anh?"
"Không tính, chỉ là quen thôi, lại nói tiếp hôm nay cậu chưa cảm ơn Nguyệt Vũ, ngày mai phải đăng môn bái phỏng, cảm ơn người ta cho đàng hoàng, nếu không phải anh ấy, cậu còn phải nằm mười ngày ở bệnh viện, nói không chừng đã bị đưa vào tủ lạnh nhà xác."
Hoặc là duyên phận, hoặc là trùng hợp, nhưng mà nếu không có Nguyệt Vũ, tất cả sẽ khác, Sở Hoàn cảm thấy một câu "cảm ơn" rất thiếu, tuy Nguyệt Vũ nhìn qua như quý công tử vật chất đầy đủ, thế nhưng không thể ngăn được tấm lòng cảm kích của anhh.
"Biết rồi. Anh Sở, anh thương tâm sao?" Yến Dương nột nột hỏi.
Sở Hoàn khựng lại, xoa đầu Yến Dương, "Có."
Yến Dương ướt mắt, giọng mũi dày đặc: "Sau này nhận nhiệm vụ tôi nhất định nói cho anh."
"Ừ."
...
Sóc chuột thấy Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn vui vẻ đến phát rồ, trực tiếp từ trong lòng Tiêu Xuân Thu nhảy lên vai Nguyệt Vũ, không chút hàm hồ cho anh một trận nước bọt rửa mặt.
Đến phiên Huyền Huyễn, sóc chuột vốn định cắn cậu mấy cái, thế nhưng thấy bích trâm ghé trên vai nhất thời sợ đến dựng thẳng bộ lông, nhảy xuống vai Nguyệt Vũ, trốn không thấy tăm hơi.
Sóc chuột trốn quá nhanh, bọn Huyền Huyễn căn bản không thấy nó chui vào góc nào.
Tiêu Xuân Thu sửng sốt một hồi, cười cong lưng, "Thì ra Tiểu Hoa không chỉ sợ quỷ, còn sợ rắn! Ha ha!"
Bọn Huyền Huyễn không khỏi nở nụ cười.
Sóc chuột phản ứng thật rất thú vị.
Ý định dọa sóc chuột Tiêu Xuân Thu tìm quanh phòng khách một hồi, lại không tìm được, anh không khỏi kinh ngạc, "Tiểu Hoa trốn đi đâu?"
Huyền Huyễn sờ bầy rắn, cười nói: "Muốn tìm Tiểu Hoa còn không đơn giản, gọi tiểu hồ ly là được."
Tiểu hồ ly lông run lên, căm thù nhìn bốn bích trâm.
Ngay lúc Tiêu Xuân Thu định nghe chủ ý xấu của cậu để tiểu hồ ly đi tìm, bỗng nhiên từ phòng ngủ Huyền Huyễn truyền ra tiếng chó sủa thanh thúy.
"Chó? Huyền Huyễn nuôi chó lúc nào?"
Huyền Huyễn chưa kịp trả lời, đã thấy Cún Đen tha sóc chuột cuộn mình từ phòng ngủ đi ra.
Tiêu Xuân Thu trợn mắt há hốc mồm mà chỉ nó, "Đây, đây là Tiểu Hắc??"
Quá sợ hãi sóc chuột liều mạng giãy dụa, xèo xèo kêu thê thảm.
Tiểu hồ ly nổi giận, nhảy khỏi lòng Thượng Quan Hiên, há mồm cắn cổ Cún Đen.
Kẻ thù gặp lại đặc biệt đỏ mắt, Cún Đen nhả sóc chuột, vừa cắn, vừa đánh, đáng tiếc nó quá béo, không linh hoạt bằng tiểu hồ ly, bị tiểu hồ ly nhân cơ hội cắn vài cái.
Bị cứu sóc chuột ba hai cái bò lên người Nguyệt Vũ, lạnh run.
Ý xấu Huyền Huyễn tính thả một bích trâm lên người sóc chuột, thế nhưng thấy nó sợ thành vậy, không đành lòng khi dễ nữa.
Cậu chuyển mắt, bắt một bích trâm đặt giữa Cún Đen và tiểu hồ ly đang "đánh nhau", tiểu hồ ly cũng là chủ sợ rắn, thoáng cái nhảy dựng, trốn bên chân Thượng Quan Hiên đề phòng nhìn chằm chằm.
Vốn bị tiểu hồ ly đè trên đất Cún Đen xoay người đứng dậy, ngửi ngửi bầy rắn, uông uông gọi hai tiếng, mở miệng định cắn, Huyền Huyễn sợ quá lập tức ôm nó, miễn cho nó bị bích trâm cắn ngược.
Thấy cảnh này, Thượng Quan Hiên cũng buồn cười. Cún Đen thật là dám cắn!
Tiêu Xuân Thu vươn tay khép miệng, thì thào nói câu: "Quả thật là hỗn loạn!"
Huyền Huyễn đặt Cún Đen trên sô pha, khom lưng tính nhặt bích trâm bỏ vào rương thủy tinh, Nguyệt Vũ bên cạnh đột nhiên vươn tay ngăn cản.
Huyền Huyễn không hiểu, nhướng mày nhìn anh.
"Bốn con rắn này rất không thích hợp."
Bầy rắn rời khỏi Trịnh gia vẫn luôn mệt mỏi lúc này luống cuống bất an, không ngừng bò đi bò lại trên đất, còn thường ngẩng mình phun cái lưỡi nâu đỏ, tràn ngập công kích.