Đứa bé trừng to mắt nhìn Tiêu Xuân Hạ, hối hận nói: "Thì ra là phú quý nhân gia, sớm biết hung hăng cắn một bút tiền, ai, thực sự thất sách!"
Tiêu Xuân Hạ thần sắc đổi đổi, vẻ mặt đau khổ.
"Huyền Huyễn, anh sai rồi, anh không nên xen mồm."
"Tri thác năng cải, thiện mạc đại yên."
Tiêu Xuân Hạ không thể làm gì khác hơn là thở dài, nói với đứa bé: "Tiểu quỷ, nhanh giúp anh tìm người!"
Đứa bé lắc đầu, "Cái gì là đời người hai mặt, chính là đây."
Tiêu Xuân Hạ nín thở, nửa ngày, mới nói: "Em là quỷ, không phải người."
Đứa bé thương tâm nói: "Em biết em là quỷ, em cũng không phải muốn làm quỷ."
"Ỷ lớn hiếp nhỏ." Huyền Diệu Khả khinh bỉ nói.
Tiêu Xuân Hạ nghĩ mình thật oan, tiểu quỷ này căn bản không phải thực sự thương tâm.
Huyền Huyễn hợp thời nói: "Được rồi, đừng nói nữa, nhanh tìm Tiêu Xuân Thu."
Đứa bé lập tức thu hồi thần sắc bi thương, đối Tiêu Xuân Hạ nói: "Mời vươn tay ra."
Huyền Diệu Khả liếc nhìn đứa bé, thầm nghĩ: tiểu quỷ này rất biết biến sắc mặt, như Tiêu Xuân Hạ!
Tiêu Xuân Hạ hồ nghi vươn tay.
Đứa bé không biết dùng cái gì đâm một cái trên ngón tay anh.
Tiêu Xuân Hạ nghĩ xót, cúi đầu nhìn, chảy máu.
Đứa bé dính một giọt máu, bôi vào lòng bàn tay trái.
Rất nhanh, giọt máu biến mất.
Hôm nay thấy chuyện quái dị nhiều lắm, Tiêu Xuân Hạ đã có chút thích ứng.
"Mời đi theo em."
Đứa bé dẫn đường, ba người Huyền Huyễn theo sau.
Tiêu Xuân Hạ hiếu kỳ hỏi: "Anh hiện không có tiền cho em, nếu anh không trả, vậy em làm sao?"
Đứa bé nói: "Chúng ta đã ký ước. Không sợ anh chơi xấu."
"Ký ước?"
Đứa bé giơ tay trái: "Lấy máu của anh làm ký ước, cũng là vì tìm anh, người anh muốn tìm không phải thân nhân sao?"
"Em làm sao biết?"
"Không thể nói, không thể nói." Đứa bé nghiêm túc nói.
Tiêu Xuân Hạ nhìn ngón tay mình, "Ký ước là gì?"
"Ký ước, nếu anh không trả, em có thể cáo Diêm Vương, Diêm Vương sẽ phái người đòi nợ."
"Diêm Vương quản việc này?" Tiêu Xuân Hạ kinh ngạc.
Tiểu hài tử liếc Tiêu Xuân Hạ, "Đương nhiên quản, em thu anh mười vạn, có bốn vạn phải nộp lên."
Tiêu Xuân Hạ giật mình, thật lâu không nói.
Thực sự hắc ám!
Đứa bé không để ý Tiêu Xuân Hạ thần tình cứng ngắc, cọ tới cạnh Huyền Huyễn, cẩn thận hỏi: "Anh là đạo sĩ?"
Huyền Huyền nhìn thằng bé một cái: "Cậu thấy tôi giống đạo sĩ?"
"Không giống, thế nhưng anh biết Đạo gia pháp thuật."
Huyền Huyễn nở nụ cười, "Tôi biết Đạo gia pháp thuật, không có nghĩa tôi là đạo sĩ."
"Vậy——" Đứa bé có chút xấu hổ, "Có thể giúp em một việc sao?"
"Nói nghe xem."
"Giúp em tìm người trong lòng."
Tiêu Xuân Hạ cười to, "Tiểu quỷ, em bao nhiêu tuổi, yêu sớm?"
Đứa bé vẻ mặt mất hứng, "Em sắp ba mươi."
Tiêu Xuân Hạ một lần nữa choáng váng.
"Em ấy là quỷ, dung mạo duy trì ở một khắc chết đi, cho nên đừng nhìn em ấy giống con nít, đã cho người ta là con nít." Huyền Diệu Khả hảo tâm nhắc nhở.
Đứa bé có chút ưu thương nói: "No money no love, em cố gắng kiếm tiền như vậy đều vì nàng."
Một đứa bé, ưu thương thâm tình, thoạt nhìn, có chút buồn cười, thế nhưng đám người Huyền Huyễn cười không nổi.
"No money no love, em vì sao nói vậy?" Huyền Diệu Khả hỏi.
"Đây là nàng nói, có thể giúp em tìm nàng không?" Đứa bé khẩn cầu hỏi.
Lặng yên một hồi, Huyền Huyễn gật đầu.
"Cảm ơn." Đứa bé nhất thời mặt mày rạng rỡ.
Huyền Huyễn cười cười, tuy biết tiểu quỷ là giả đáng thương khiến mình nhẹ dạ giúp đỡ, thế nhưng đây là một đứa bé khả ái, thật đúng không đành lòng cự tuyệt.
Đi theo đứa bé nửa giờ, cuối cùng thấy bóng Tiêu Xuân Thu.