Nhìn "biểu hiện đặc sắc" trên mặt ông chú Hồ, Huyền Huyễn không khỏi đồng tình, thật đáng thương, dĩ nhiên bị Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu tạo hình thành vậy.
Huyền Huyễn dừng bước, hỏi: "Cần cháu bôi thuốc cho không?"
Ông chú Hồ thỏa mãn chui vào ổ chăn, híp mắt nói: "Không cần."
Huyền Huyễn kinh ngạc, "Chú không đau sao?"
"Cũng không phải rất đau, Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường chỉ là giỡn."
Huyền Huyễn nở nụ cười, "Chú khiến cháu ngoài ý muốn."
"Nga? Nói thế nào?" Ông chú Hồ cảm thấy hứng thú.
"Thật không ngờ chú dung túng thuộc hạ như vậy." Huyền Huyễn thành thậ nói.
Ông chú Hồ đắc ý nở nụ cười, huênh hoang nói: "Chú là lãnh đạo tốt."
Huyền Huyễn bật cười.
"Đúng rồi, cháu không giận chú lừa các cháu?"
Huyền Huyễn đút tay vào túi quần, nhàn nhạt nói: "Không giận, chú bất quá là muốn giúp Dương Lăng. Huống hồ cháu không cho chúng ta thực sự vây chết ở đây. Mọi chuyện rồi sẽ giải quyết."
Mặt ông chú Hồ nóng lên, ngượng ngùng nói, "Chú nghĩ cháu rất tự tin."
"Mọi người ở đây đều rất tự tin."
Ông chú Hồ suy nghĩ một chút, cười nói: "Cháu nói không sai."
"Buổi tối đừng ngủ một mình, đi chiếm nửa giường của Dương Lăng đi." Huyền Huyễn không phải rất nghiêm túc đề nghị nói.
"Lý do?"
"Ở đây thực sự có chuyện, buổi tối đừng ở một mình, nếu có chuyện gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."
"Được, chú nghe lời cháu, cảm ơn!"
Ông chú Hồ lập tức chui ra ổ chăn, cuốn gói.
Huyền Huyễn cười cười, phất tay, "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
...
"Sao hồ ly này ở đây?" Thấy tiểu hồ ly oa cạnh sóc chuột ngủ, Huyền Huyễn không khỏi kinh ngạc.
"Tiêu Xuân Thu nói Tiểu Hoa cần một người bạn, thế nên——"
Nguyệt Vũ một bộ "cậu hiểu rồi đấy".
Huyền Huyễn đen mặt, Tiêu Xuân Thu, mượn cớ giỏi lắm! Hảo tâm cho anh ta mượn "tiểu tiểu Thượng Quan" ôm một cái, anh ta khen ngược, ném lại cho mình, không biết tốt xấu!
Nguyệt Vũ cười nói: "Tuy hồ ly và sóc bất đồng chủng loại, thế nhưng, Tiểu Hoa hình như rất thích."
Huyền Huyễn liếc sóc chuột chuyên chú chằm chằm tiểu hồ ly, trêu tức nói: "Tiểu Hoa là một con sóc hoa tâm, mỹ nhân nó đều thích!"
Chi! Sóc chuột đầu đầy hắc tuyến.
...
Dương Lăng chưa ngủ, thấy ông chú Hồ ôm chăn chạy vào có chút kinh ngạc, "Cậu không phải quyết tâm ngủ sàn nhà sao?"
"Huyền đại sư nói bên ngoài không an toàn."
"Úc!"
Dương Lăng mở chăn, lấy một loại tư thái nhiệt liệt hoan nghênh ông chú Hồ chiếm cứ.
Ông chú Hồ liếc Dương Lăng, "Tôi không ngủ cùng ổ chăn với cậu, nguy hiểm."
Dương Lăng định nói gì, nhấc mắt thấy gương mặt bầm tím của ông chú Hồ, không khỏi kinh hỏi: "Mặt cậu sao vậy?"
"Còn nói, đều là cậu làm hại." Ông chú Hồ trừng.
Trừng như vậy đối Dương Lăng mà nói không lực sát thương, trái lại có một loại quyến rũ khác biệt.
"Thuộc hạ của cậu làm?"
"Không phải, tôi tự nhéo." Ông chú Hồ dỗi.
Dương Lăng chớp mắt, chặn ngang ôm lấy ông chú Hồ đang trải chăn, trước khi ông chú Hồ kinh hô đã dùng môi ngăn lại.
Ông chú Hồ nhấc chân tính đá, Dương Lăng một cái trói quặt đè ép.
Ông chú Hồ tức chết đi được, chết tiệt này, luôn chiếm tiện nghi mình!
Dương Lăng khẽ cắn gương mặt xanh xanh tím tím của ông chú Hồ, cười nhẹ: "Trừng lớn vậy làm gì? Cũng không sợ rớt xuống, nói, nửa năm này có nhớ tôi không?"
"Nhớ cái rắm!"
Dương Lăng một ngụm cắn cổ ông chú Hồ, "Thật không nhớ?"
Thanh âm trầm thấp cổ động màng tai, khiến ông chú Hồ có một chớp mắt thất thần.
"Mỗi ngày nhớ một giây." Bức dưới dâm uy, ông chú Hồ không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng nói.
"Không thành thật, tôi rất nhớ cậu, thật là, mỗi lần đều bắt tôi bức, bằng không chưa bao giờ chủ động tới gặp tôi!"
"Cậu không phải luôn đối tôi động thủ động cước, tôi có thể bình thường gặp cậu sao, cút ngay, nặng quá!"
Dương Lăng lại sờ đầu ông chú Hồ, lại hôn môi, hết lần này tới lần khác giả ngây giả dại ra vẻ không nghe thấy lời ông chú Hồ.
Thẳng đến khi người dưới thân tức giận, Dương Lăng mới cười meo meo nói: "Cậu đối tôi ôn nhu tí, tôi sẽ buông ra, bằng không chúng ta cứ vậy mà ngủ, tôi thích!"
Ông chú Hồ tức giận suýt nữa hôn mê, nại tính tình hỏi: "Cậu muốn tôi ôn nhu thế nào?"
"Tự nghĩ, không khiến tôi thoả mãn, tôi sẽ quỷ áp gường."
"Cậu——"
...