Nếu một người từ thời khắc sinh ra, bản thân là ảo ảnh, tùy thời sẽ biến mất, đây là khủng bố thế nào? Trái tim Miêu Mộ Linh băng giá.
Ánh trăng màu bạc chiếu trên mặt Huyền Huyễn, khiến cậu thoạt nhìn có một loại thần bí nói không nên lời, "Đây là khả năng tôi nghĩ tới, đương nhiên không bài trừ ký ức thực nhập Nguyệt Vũ nói, chỉ là cá nhân tôi càng có khuynh hướng chuyển thế sống lại."
"Vì sao?" Miêu Mộ Linh không tự giác hỏi.
Huyền Huyễn không trả lời, Nguyệt Vũ trái lại mở miệng: "Vu Diêu không có ký ức trống, cũng không có ký ức hỗn loạn."
Miêu Lan vẫn nghiêm túc nghe bên cạnh, càng nghe càng không rõ, lại không tiện ngắt lời, chỉ có thể hi vọng Nguyệt Vũ nói càng rõ, hoặc Miêu Mộ Linh hỏi, thế nhưng đợi một hồi, Miêu Mộ Linh không rên một tiếng, nhìn về phía Vu Diêu rời đi xuất thần.
Miêu Lan sốt ruột, trông mong nhìn Miêu Mộ Linh đang sững sờ, Nhị thiếu gia cậu mau hoàn hồn mà hỏi, cậu không phải thích Vu Diêu sao? Cậu cũng không hi vọng Vu Diêu đột nhiên biến mất đi.
Thế nhưng đợi một hồi, Miêu Mộ Linh vẫn vậy, mà Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn tựa hồ không có ý nói tiếp, yên lặng một bên, thật khiến Miêu Lan gấp đến độ ngứa ngáy.
Ở khi Miêu Lan nhịn không được muốn mở miệng hỏi rõ, Nguyệt Vũ nói: "Tiểu Nguyệt, chúng ta đi ngủ thôi, ngày mai phải ứng phó người của Vu gia, phiền!"
"Ừ."
Miêu Lan trợn tròn mắt, không phải đâu, thiếu gia tốt xấu nói rõ hãy ngủ, đây không phải bảo gọi tôi đừng ngủ.
Miêu Lan không phải người hiếu kỳ bát quái, chỉ là đối những chuyện thần bí cảm thấy hứng thú, chuyển thế sống lại Huyền Huyễn nói vừa lúc chọt trúng, ông là tiêu chuẩn có vấn đề phải biết, nửa vời như vậy, khiến người rất khó chịu, Miêu Lan cảm thấy tối nay mình đại khái sẽ mất ngủ.
"Nhị thiếu gia cậu cũng ngủ sớm đi."
Nhìn thương lớn thương nhỏ trên người Miêu Mộ Linh, Miêu Lan nghẹn lời, từ nhỏ Nhị thiếu gia sợ đau, thế nhưng giờ vì Vu Diêu cả người là thương, thấy rõ là thật thích Vu Diêu, trong cảm nhận của Miêu Lan Vu Diêu kém xa Huyền Huyễn, quan trọng là, Huyền thiếu gia rất tốt với thiếu gia, không giống Vu Diêu, hận không thể giết Nhị thiếu gia, Miêu Lan nghĩ không rõ, Miêu Mộ Linh rốt cuộc thích Vu Diêu cái gì, ông lắc đầu.
"Ông than thở cái gì?" Thấy Miêu Lan lắc đầu thở dài, Miêu Mộ Linh không khỏi kỳ quái.
"A, không có gì." Miêu Lan vội chối.
"Miêu Lan," Miêu Mộ Linh dừng một chút, "Ông nói lời vừa rồi của tiểu đệ là ý gì?"
Miêu Lan ngất, rất muốn nói một câu "Nhị thiếu gia tôi còn định hỏi cậu đâu".
Thấy Miêu Lan trợn mắt há hốc mồm, Miêu Mộ Linh nhíu mày: "Ông không rõ, vậy sao không hỏi?"
Miêu Lan mồ hôi, ông không dám hỏi, cũng xấu hổ hỏi, giật mình một hồi, Miêu Lan nói: "Nhị thiếu gia cậu không phải cũng không hỏi."
Miêu Mộ Linh liếc đại quản gia, tùy ý ngồi xuống bậc thang, móc ra thuốc lá, thế nhưng không hút, nửa ngày nói: "Tôi không dám hỏi."
"Không dám hỏi?" Miêu Lan ngẩn ra, "Nhị thiếu gia hỏi, thiếu gia sẽ không——"
Miêu Mộ Linh xua tay, "Tôi không phải ý này, tôi là sợ, tôi sợ lý do tiểu đệ nói ra sẽ càng xác định Vu Diêu là ảo ảnh, cậu ấy tùy thời có thể biến thành người khác, không còn là Vu Diêu, mà là một người lạ, không có ký ức trống, cũng không có ký ức hỗn loạn, ý nói hai ký ức trong não Vu Diêu tách ra rõ ràng sao?" Miêu Mộ Linh thở dài.
"Nhị thiếu gia——"
Nhìn Miêu Mộ Linh âm u thần thương, Miêu Lan im lặng.