Nguyệt Vũ vừa thở dài một hơi, một khắc sau đôi mắt lần thứ hai trợn tròn, nhìn trên người mãng xà bốc lên khói xanh, hoá thành tro tàn.
"Thật, thật thần kỳ!" Nguyệt Vũ líu lưỡi.
"Hiếm thấy mới thần kỳ."
Huyễn Huyễn quay đầu nhìn thoáng Trương Dư té xỉu ở cửa, đối Nguyệt Vũ nói, "Ôm cô ấy lên giường."
Nguyệt Vũ bất động.
Huyền Huyễn không giải thích nhìn anh.
"Tiểu Nguyệt, tôi chưa từng ôm người." Nguyệt Vũ nghiêm túc nói.
Huyền Huyễn nhìn anh, chờ anh tiếp tục.
"Tôi cũng không muốn lần đầu ôm người, phải ôm một cô gái xa lạ không tính quen biết, cho nên——"
Huyền Huyễn nhướng mày, "Cho nên——"
"Cho nên cậu trước để tôi ôm một cái." Nguyệt Vũ hài lòng nói.
Thừa dịp Huyền Huyễn giật mình, Nguyệt Vũ ôm lấy Huyền Huyễn, cúi đầu dùng sức hôn lên mặt cậu.
Huyền Huyễn định phát tác, Nguyệt Vũ đã buông ra, chạy đi ôm Trương Dư lên giường.
Nhìn Nguyệt Vũ cười như con nít, Huyền Huyễn vừa tức vừa buồn cười.
Sóc chuột một lần nữa bò lên vai Huyền Huyễn.
Chủ nhân, lần sau anh muốn ôm trước báo hiệu tôi, không cần hại tôi té xấu xí như vậy.
Nguyệt Vũ chạy về, cười tủm tỉm nói: "Vẫn là Tiểu Nguyệt ôm đã, mềm mại, thơm tho."
Mềm mại, thơm tho? Coi cậu là quế hoa cao sao?
Huyền Huyễn lười tranh luận với Nguyệt Vũ, trừng anh, ngồi xuống nhìn đôi hài.
Nguyệt Vũ ngồi cạnh, nói: "Vừa nãy tôi hỏi Trương Dư, cô ấy nói đôi hài này là chị cô ấy mua về."
"Ừ."
Huyền Huyễn cẩn thận quan sát đôi hoa bàn hài trên tay.
Đôi hài xinh xắn đặc biệt, đoạn cẩm phía trên dùng kim ti tuyến tú thành phượng hoàng đằng phi.
Nguyệt Vũ liếc đống tro trên đất, vừa định hỏi mãng xà khi nãy, bỗng nhiên Trương Dư trên giường sợ hãi kêu một tiếng, "Rắn, rắn! Có rắn!"
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ quay đầu, chỉ thấy Trương Dư thần sắc kinh hoàng bò loạn trên giường, không ngừng thét chói tai có rắn.
"Trương tiểu thư! Tỉnh lại! Rắn đã chết." Huyền Huyễn trầm giọng nói.
Trương Dư quay đầu nhìn Huyền Huyễn, hoài nghi, "Đã chết, thực sự đã chết."
"Thực sự, cho nên cô không cần sợ."
Trương Dư ngã ngồi trên giường, bắt lấy gối đầu ôm vào lòng, bất an nhìn quanh, rất sợ mãng xà chui ra từ góc nào.
Huyền Huyễn chờ cô an tĩnh mới chỉ vào đôi hoa bàn hài trên tay hỏi: "Đôi hài này từ đâu ra?"
Trương Dư lấy lại bình tĩnh, "Hài này là chị tôi mua về."
"Vậy cô biết chị cô mua ở đâu sao?"
Trương Dư lắc đầu, "Chị tôi công tác ở studio, vì định chụp một tập trang phục kỳ trang model, cho nên chị ấy cố ý mua một bộ kỳ trang trọn vẹn, đôi hài này là mua cùng, thế nhưng tôi không biết chị ấy mua ở đâu."
"Vậy chị cô đâu?"
"Ra ngoài lấy cảnh."
"Ra ngoài lấy cảnh?"
"Là vậy, vì nhu cầu công tác, rất nhiều lúc cần bố trí sân chụp, cho nên chị tôi định kỳ ra ngoài lấy cảnh."
"Vậy chị cô đại khái lúc nào trở về?"
"Chị ấy——"
Nói phân nửa, Trương Dư đột nhiên sắc mặt trắng bệch, nhào tới đầu giường cầm điện thoại, dùng ngón tay run run nhấn một dãy số.
Trương Dư thất hồn lạc phách buông điện thoại trong tay.
"Làm sao vậy?" Huyền Huyễn hỏi.
Trương Dư chậm rãi quay đầu nhìn Huyền Huyễn, bỗng nhiên rơi lệ.
"Chị tôi, chị tôi chị ấy mất tích."
"Cô trước đừng khóc, nói rõ mọi việc."
Trương Dư nức nở nói: "Chị tôi ra ngoài lấy cảnh, thường chỉ một tháng, thế nhưng giờ đã ba tháng."
"Cô không liên hệ với chị mình sao."
"Chị tôi công tác không thích người quấy rầy, cho nên tôi chưa từng gọi điện thoại khi chị ấy công tác, hơn nữa chị ấy không phải lần đầu ra ngoài lấy cảnh, lần này thời gian tuy tương đối dài, thế nhưng tôi cho chị ấy... cho nên tôi..."
"Cô vì sao cho chị mình mất tích?" Nguyệt Vũ hỏi.
"Tôi vừa gọi điện thoại di động chị ấy, điện thoại chị ấy hết tiền, chị tôi tuy là công tác cuồng, thế nhưng làm việc rất cẩn thận, điện thoại không khả năng gặp chuyện hết tiền!"
"Có lẽ cô ấy nhất thời quên." Nguyệt Vũ an ủi nói.
Trương Dư lắc đầu, "Chị ấy sẽ không quên."
"Vậy cô hỏi studio chị cô công tác, cô ấy có liên hệ bên đó không?" Huyền Huyễn đề nghị nói.
Trương Dư lau nước mắt, vội gọi điện thoại.
"Bọn họ nói chị tôi chưa từng gọi điện, chị ấy dự định một tháng sẽ về, bọn họ nói chị ấy đã thật lâu không đi làm, hơn nữa không xin nghỉ với ông chủ." Trương Dư thần sắc thê lương, "Chị tôi nhất định xảy ra chuyện."
"Đừng lo lắng, có lẽ chị cô có việc gì dừng trên đường."
Trương Dư trầm mặc, nước mắt bắt đầu rơi.
Huyền Huyễn nói: "Như vậy đi, tôi có một người bạn làm cảnh sát, chức vị khá cao, tôi nhờ anh ta giúp cô lưu ý có tin tức xấu của chị cô không."
Trương Dư hết sức vui mừng, "Cảm ơn anh, tôi, tôi..."
"Cô cho tôi một bức ảnh chụp chị cô."
Trương Dư từ ngăn kéo lấy ra một cuốn album, rút ra một bức ảnh đưa cho Huyền Huyễn.
Cô gái trong ảnh chụp một thân kỳ trang, lanh lợi đáng yêu, khoé mắt mỉm cười.