"Tiểu Hoa thật đáng thương, có hai chủ nhân không lương tâm như các cậu, không bằng tặng cho tôi." Tiểu Thường cười nói.
"Anh nghĩ tôi sẽ tặng cho anh sao?"
"Không, thế nhưng hy vọng một chút cũng tốt."
"Tiểu Hoa hẳn còn sống, trên người nó buộc dây hồng của tôi, tôi không cảm giác nó gặp nguy hiểm." Huyền Huyễn không quá xác định nói, "Bất quá nếu như dây hồng rớt, vậy——"
"Hẳn — sẽ — sống — đi?" Nguyệt Vũ sắc mặt có chút trắng bệch, "Vẫn là nhanh chóng tìm được Tiểu Hoa, bằng không nó sau này sẽ rời nhà trốn đi, động vật có linh tính, nó nghĩ không được coi trọng, sẽ giận dỗi."
Huyền Huyễn nhưng thật ra không thèm để ý, "Bắt lấy tiểu hồ ly, còn sợ nó rời nhà trốn đi."
Tiểu hồ ly co giật, lần đầu nghĩ lúc mình trốn chết có phải trốn sai, dĩ nhiên gặp đại ma tinh như Huyền Huyễn, tương lai ngày kham ưu, mình có nên chạy trốn?
Tiểu hồ ly nội tâm quấn quýt, nó thích Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu, thế nhưng sợ Huyền Huyễn, thật mâu thuẫn!
Nhìn tiểu hồ ly mắt lộ kinh sợ trong lòng, Thượng Quan Hiên khó được mở miệng cầu tình: "Huyền Huyễn, cậu cũng không tính lấy tiểu hồ ly thế nào, đừng luôn dọa nó."
"Khi dễ tiểu động vật tuyệt không vẻ vang." Tiêu Xuân Thu hát đệm.
Nhìn Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu kẻ xướng người hoạ, Huyền Huyễn bĩu môi, "Không chơi thì thôi."
Khó được thấy Huyền Huyễn trẻ con, mọi người có một cảm giác "mở rộng tầm mắt".
Ông chú Hồ vỗ tay, "Được rồi, chú sắp chết đói, kiếm gì ăn đi, đáng tiếc không có mấy con ngỗng, bằng không có thể ăn vịt quay."
Tống Tiếu Ngự liên tục xua tay, "May mà không có, ăn nhiều ngày vịt quay như vậy, ngán!"
Huyền Huyễn nói: "Thừa dịp trời chưa tối, tôi và Nguyệt Vũ đi quanh đây, xem có tìm được Tiểu Hoa không."
"Nếu không, chúng tôi cũng hỗ trợ." Tiểu Thường nói.
Ông chú Hồ nói: "Cũng được, vậy chú và Dương Lăng chuẩn bị bữa tối, mấy đứa đi tìm con sóc kia."
Thương lượng xong, mọi người vừa định đi, bỗng nhiên nghe một tiếng chó sủa.
"Có phải cún quay về?" Tiểu Thường hỏi, anh rất muốn nuôi con cún kia.
Đang nói chuyện, trên sườn núi bỗng nhiên truyền đến một tiếng kỳ quái, mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy con cún như nắm than dẫn một con động vật hình thể thật lớn chạy xuống.
Tiểu Thường nghẹn họng nhìn trân trối, "Đó là gì?"
"Tạng ngao." Thượng Quan Hiên phun ra hai chữ.
Chỉ thấy Tạng ngao kia thân dài chừng hai mét, cao chừng một mét, đầu lớn, trán rộng, đôi mắt đen vàng, miệng ngắn mà thô, lưỡi lớn môi dày, rủ xuống bao lấy môi dưới, trên dưới có hai cái răng dài, bén nhọn không gì sánh được. Toàn thân bộ lông đen kịt, trước ngực và móng vuốt hiện màu vàng đen, chi trước năm móng sắc nhọn, chi sau bốn móng vòng bén, móng vuốt như bàn tay rộng vươn dài.
"Ông chú, có nên lo lắng bắt về làm cảnh khuyển không?" Tiêu Xuân Thu thiên ngoại lai bút nói.
"Đề nghị tốt, trọng trách này giao cho cháu, chú trên tinh thần duy trì cháu! Cố lên!"
"Được!" Tiêu Xuân Thu xoa tay.
Nhìn hai kẻ dở hơi điên này, Huyền Huyễn không chút khách khí nói: "Cẩn thận bị cắn thương tích đầy mình."
"Con cún dẫn cự khuyển như vậy tới có mục đích gì —— a! Tiểu Hoa!" Nguyệt Vũ nói phân nửa đột nhiên hét lên.
Mọi người xoa mắt, trợn to nhìn lại, chỉ thấy một cục đen bóng bị Tạng ngao ngậm trong miệng.