Nguyệt Vũ nhịn không được da đầu tê dại, trong lòng bất ổn, có cảm giác không xong sắp bị người mưu hại, thế nhưng mình hoàn toàn không biết.
Huyền Huyễn vừa đi, vừa dùng dư quang khóe mắt quan sát bốn phía, cậu phát hiện trong nhà mỗi thôn dân hầu như kín người, ngồi đầy hành khách từ xe lửa xuống, thô sơ giản lược, mỗi hộ chí ít hơn mười.
Nguyệt Vũ cũng chú ý đến tình huống này, anh nhỏ giọng nói với Huyền Huyễn: "Tiểu Nguyệt, cậu có để ý không, bàn nhà bọn họ rất dài, cảm giác như chuyên dùng để bắt khách, vừa nãy là hoài nghi, hiện tại tôi có thể khẳng định người trong làng nhất định sớm biết chúng ta tới."
"Ừ." Huyền Huyễn đáp, điểm ấy xác định không thể nghi ngờ, từ ba điểm có thể chứng thực: một, thôn dân là đứng ở cửa chờ bọn họ; hai, chuẩn bị đại lượng cơm nước phong phú; ba, theo như lời Nguyệt Vũ, bàn dài trong nhà là đặc chế dùng để chiêu đãi khách, nếu như nói là phong tục tập quán làm bàn lớn đến chiếm hơn nửa nhà, Huyền Huyễn thể nào cũng không tin.
"Cậu nói, có phải người trên đoàn tàu cấu kết thôn dân ở đây, cố ý dẫn hành khách tới?" Nguyệt Vũ suy đoán.
"Hẳn có thể."
"Vậy mục đích của bọn họ là gì, tiền?" Nguyệt Vũ nhăn mày, qua một hồi, anh tự hỏi tự đáp: "Tạm thời mà nói, tôi nghĩ ngoại trừ tiền hình như không có thứ khác có thể nói thông."
Huyền Huyễn không đáp, xác thực, ngoại trừ tiền, hình như không có nguyên nhân khác, nhưng mà, sâu trong nội tâm Huyền Huyễn nghĩ tất cả không đơn giản như ngoài mặt, nhưng nếu không vì tiền, lại là vì cái gì...
Huyền Huyễn gõ đầu, quyết định buông tha tự hỏi, cho dù nghĩ phá đầu cũng không cho ra kết luận, vậy đừng lãng phí tinh lực, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn.
Dọc theo đường đá mọc đầy rêu đi tới cuối, đã thấy giếng nước người nữ nói, bốn phía lót đá, hình thành cái bệ hình vuông.
Giếng nước là loại giếng gào từ xưa, guồng quay trơn nhẵn dị thường, xem ra sử dụng một thời đại rất dài.
Nguyệt Vũ như Lưu mỗ mỗ vào nhà đại quan viên, vẻ mặt hiếu kỳ nghiên cứu miệng giếng.
Nhìn anh hưng phấn, Huyền Huyễn lắc đầu bật cười.
Nguyệt Vũ cầm thùng gỗ đặt một bên ném vào giếng, hăng hái bừng bừng quay.
Huyền Huyễn nâng má ngồi nhìn, trong ánh mắt lộ ra ý cười, nói anh ta là con nít thật không nói sai, chuyện như vậy cũng có thể cao hứng bừng bừng.
"Tiểu Nguyệt, tới tới, rửa chân!"
"Tôi tự làm là được."
"Để tôi giúp cậu."
Nguyệt Vũ không đợi Huyền Huyễn cự tuyệt, ngồi xuống cẩn thận giúp cậu rửa đôi chân dính bùn.
Bàn tay anh nhẹ nhàng mà xoa đầu ngón chân, cảm giác ngứa ngáy khiến Huyền Huyễn nhịn không được muốn rụt chân về, nhưng tư tâm hưởng thụ loại phục vụ mang theo ngọt ngào này, rất mâu thuẫn!
"Cảm ơn!" Huyền Huyễn nhẹ nhàng nói.
Nguyệt Vũ giương mắt nhìn Huyền Huyễn mặt ửng đỏ, đứng dậy hôn môi cậu một cái, cười nói: "Đừng khách khí với tôi."
Nước giếng rất trong, từ trên nhìn xuống, có thể nhìn rõ cả đáy giếng.
"Nước thôn núi quả nhiên không ô nhiễm." Nguyệt Vũ nói.
"Tôi có chút khát, kéo thêm một thùng đi."
"Được, lập tức."
Huyền Huyễn vốc một bụm nước uống, sau một khắc lại phun ra, sặc đến ho vài tiếng.
Nguyệt Vũ cả kinh, "Cậu sao vậy?"
Huyền Huyễn dùng ống tay áo xoa vệt nước bên môi, "Nước này có mùi lạ."