Mệt mỏi sau tình sự, khiến Huyền Huyễn không muốn động, ôm ấp của Nguyệt Vũ rất thoải mái, để cậu an tâm.
"Tiểu Nguyệt?"
"Ừ?"
Nguyệt Vũ siết chặt Huyền Huyễn, thấp giọng nói: "Tôi rất vui."
Huyền Huyễn giật mình, nở nụ cười.
"Ừ, tôi cũng vui."
"Tiểu Nguyệt, cậu biết không? Nghĩ tới chúng ta sau này cũng có thể như vậy, tôi đột nhiên rất cảm động, cảm giác này như, ngô, như lỗ chân lông toàn thân mở ra, sảng khoái không thôi."
Huyền Huyễn cười khẽ, "Thí dụ của anh không chuẩn xác."
"Không chuẩn xác cũng không sao, cậu hiểu là được. Tiểu Nguyệt, cậu nghĩ chúng ta về già sẽ thế nào?"
"Già sao?" Giọng Huyền Huyễn có chút trầm thấp, "Già? Đầu đầy tóc bạc, mặt có nếp nhăn, đi một cái ngã ba cái, ngô, sao thấy thật kinh khủng?"
Nguyệt Vũ nở nụ cười, anh chạm vào môi Huyền Huyễn, "Tôi nghĩ không ra Tiểu Nguyệt về già, cứ cảm thấy cậu sẽ không thay đổi."
Huyền Huyễn cười mắng: "Sao mà được? Anh cho tôi là yêu quái bất lão sao?"
Nguyệt Vũ cũng nhịn không được nở nụ cười.
Hai người không nói nữa, lẳng lặng ôm nhau, mặc dù vì tư thế mà có chút khó chịu, thế nhưng không ai nguyện buông tay.
Ôn nhu yên lặng này, để bọn họ tham luyến, thời gian trôi đi tựa hồ ở giờ khắc này tĩnh lặng, dừng lại bước tiến vội vã, tạm thời ngủ yên nhìn một khắc ấm áp mà di trân.
...
Tiêu Xuân Thu dùng khoé mắt liếc ông chú Hồ đang đi tới đi lui bên cạnh.
Ông chú Hồ đã chuyển động quanh anh gần hai giờ, chân ông chú không mỏi, mắt anh cũng mỏi.
Tiêu Xuân Thu cảm tháy kỳ quái, ông chú Hồ không phải người có chuyện không nói chôn trong bụng, anh biết ông chú Hồ đây là cố bố nghi trận, dẫn mình lên tiếng, Tiêu Xuân Thu thầm hừ hừ, ông chú Hồ quá xem thường cháu, lẽ nào cháu là kẻ thiếu nhẫn nại như vậy?
Nếu ông chú Hồ không vội, anh sốt ruột làm chi? Tiêu Xuân Thu bày ra tư thái du dương, phẩm một ngụm trà, thở ra một hơi.
Ông chú Hồ thầm oán: tiểu tử này, theo Thượng Quan Hiên ngày, tốt không học, xấu học hết, nhìn thằng nhóc này xem, đều là cái bóng của Lãnh Diện Hồ, hừ!
Hai người âm thầm đấu nhau, rốt cuộc có kẻ thức thời đánh vỡ cục diện bế tắc.
"Ai nha, ông chú, chú đắm đuối trừng Tiêu Xuân Thu làm gì? Cẩn thận Thượng Quan dùng mắt lạnh giết chú!"
Ông chú Hồ hầu như thổ huyết, quay đầu nhìn Tiểu Thường tủm tỉm vẻ mặt trêu tức.
"Tiểu Thường, cháu nhìn rõ, ánh mắt như vậy mới là đắm đuối, vừa nãy là căm thù, biết chưa?"
Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường cười văng.
Có đôi khi ông chú Hồ hài hước quả thật chết người.
Tiêu Xuân Thu xoa nước trà ở khoé miệng, chịu không nổi nói: "Được rồi, ông chú, chú có chuyện gì cứ việc nói thẳng? Cọ sát nãy giờ, cứ như bà già!"
Ông chú Hồ đầu đầy hắc tuyến, bà già? Thằng nhóc này nói chuyện càng ngày càng không lọt tai.
Ông chú Hồ xoa tay, làm ra một bộ muốn nói lại thôi.
Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu nhìn nhau, hiếu kỳ.
Cục trưởng đại nhân bán dược gì trong hồ lô?
Ông chú Hồ giãy dụa a giãy dụa, cắn răng một cái, hỏi: "Này Xuân Thu, cháu có phải quen một vị đại sư?"
"Đúng vậy, bất quá, cậu ấy là tham tiền, thu phí rất đắt, lòng dạ hiểm độc."
Nhớ tới lần trước Huyền Huyễn chỉ nói chuyện đã thu 1000 đôla, Tiêu Xuân Thu hận nghiến răng.
Ông chú Hồ xua tay, "Tiền không là vấn đề."
Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu liếc nhau, trong đầu lập tức tiêu hoá một tin tức: chân nhân bất lộ tướng, thì ra ông chú Hồ là kẻ có tiền, khi tất yếu có thể xảo trá.
...