Chờ Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ rời đi, Huyền Huyễn ngồi xuống cạnh Nguyệt Vũ, cứu sóc chuột đáng thương bị lăn qua lăn lại trong tay anh ra.
Sóc chuột được cứu lập tức nhảy xuống sô pha, đau lòng vuốt lại bộ lông bị vò thất loạn bát tao trên người.
Nguyệt Vũ ngẩng đầu nhìn Huyền Huyễn, rồi cúi đầu.
"Anh sao vậy?"
Nguyệt Vũ chằm chằm sàn nhà, không nói lời nào.
Huyền Huyễn vỗ vai anh, "Vì sao không nói?"
Nguyệt Vũ lại ngẩng đầu nhìn cậu, trong đôi mắt xinh đẹp có uỷ khuất.
Đôi môi bĩu lên, thần thái con nít, khiến trái tim Huyền Huyễn không khỏi siết chặt.
Cậu mềm giọng, hỏi lại: "Anh sao vậy? Vì sao không nói?"
Nguyệt Vũ nắm tay cậu, rầu rĩ nói: "Trong lòng cậu không có tôi."
Huyền Huyễn sững sờ một chút, "Vì sao nói vậy?"
Nguyệt Vũ không đáp, mím môi.
"Anh không nói, tôi không biết mình sai ở đâu, sau này sẽ tái phạm."
"Cậu có chuyện gì cũng thương lượng với Thượng Quan Hiên, không nói cho tôi. Nhìn ánh mắt hai người giao lưu, tôi khó chịu."
Nguyệt Vũ cau mày, giữa trán có hoang mang, ẩn nhẫn thương tâm.
Huyền Huyễn giật mình, Nguyệt Vũ như vậy bỗng khiến cậu đau lòng.
"Anh vì sao có ý nghĩ này?"
"Không phải sao? Hai người nhất định có chuyện, bằng không vì sao lâu vậy mới xuất hiện? Còn có, Tiểu Khả vì sao qua nhà Tiêu Xuân Hạ, đây cũng là nguyên nhân."
Nguyệt Vũ vươn tay ôm Huyền Huyễn, hít lấy mùi trên người cậu, "Tiểu Nguyệt, chuyện của cậu tôi muốn là người đầu tiên biết, không phải cuối cùng."
Huyền Huyễn dựa vào sô pha, tuỳ ý Nguyệt Vũ ôm mình.
"Tôi không có chuyện gạt anh."
"Tôi không tin."
"Là thật, Thượng Quan Hiên nói với tôi chỉ là chuyện của Tiêu Xuân Thu."
"Cho dù là vậy, tôi cũng không thích hai người liếc mắt đưa tình, cậu là của tôi." Nguyệt Vũ bá đạo nói.
Huyền Huyễn bật cười, "Anh thật trẻ con, lòng dạ hẹp hòi."
Nguyệt Vũ nhìn ánh mắt Huyền Huyễn, "Tôi toàn tâm toàn ý thích cậu, tự nhiên hy vọng cậu cũng vậy."
Nghe thế, Huyền Huyễn không khỏi thất thần.
Nguyệt Vũ vươn tay vuốt khuôn mặt, đôi mắt, lông mi của cậu.
Huyền Huyễn nhắm mắt, lông mi ở khi ngón tay Nguyệt Vũ chạm vào khẽ rung động.
Nguyệt Vũ hôn mí mắt Huyền Huyễn, nỉ non: "Tiểu Nguyệt, mi cậu run rẩy, vậy lòng cậu đâu? Có phải cũng vì tôi rung động? Cậu biết không? Ngày đó, ngày tôi gặp cậu, tim đập rất nhanh, rất loạn, tôi lần đầu có cảm giác như vậy. Khi tôi thấy ánh mắt của cậu, trong đôi ngươi đen nhánh thấy cái bóng của mình, cảm giác này rất kỳ diệu, tôi rất vui vẻ, rất hạnh phúc, thế nhưng đây là lần đầu tôi gặp cậu, vì sao một cái liếc nhìn, tầm mắt của tôi đã không thể rời khỏi cậu, vì sao?..."
Trong thanh âm trầm thấp có nồng đậm hoang mang, nồng đậm tình cảm.
Huyền Huyễn mở mắt, đôi mắt hắc thuỷ tinh trong trẻo tựa hồ bao dung tất cả, lại tựa hồ chỉ bao dung Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ mê muội nhìn đôi mắt Huyền Huyễn, không tự chủ nâng đầu cậu, tinh tế hôn.
Huyền Huyễn nhu thuận thừa nhận nụ hôn của anh.
"Tiểu Nguyệt, vì sao tôi thích cậu như vậy?"
"Tôi cũng muốn biết, hành vi của anh đăng đồ tử như vậy, vì sao tôi không phản cảm? Anh dọn tới, như oan quỷ quấn lấy tôi, vì sao tôi không đuổi anh đi? Anh muốn dậy sớm, vì sao tôi cũng phải dậy sớm..."
Trong lòng Huyền Huyễn có rất nhiều cái vì sao, cậu tốt với Nguyệt Vũ, bản thân đều không rõ nguyên nhân, thậm chí còn sủng anh.
"Tiểu Nguyệt, vì sao của cậu thế nào nhiều hơn tôi?" Nguyệt Vũ lẩm bẩm.
"Vậy anh giải đáp giúp tôi đi." Huyền Huyễn nở nụ cười.
"Không biết. Tôi chỉ biết tôi thích bên cậu, cậu không phải vậy sao?"
"Ừ."
Hai người không nói nữa, dựa vào nhau cảm nhận tiếng tim đập của nhau, ấm áp của nhau.
Vì sao tốt với cậu (anh)? Chỉ vì, từ ánh mắt đầu tiên tôi thấy cậu (anh), trong mắt tôi chỉ còn có cậu (anh).
Đây là ràng buộc của chúng ta, là duyên của chúng ta, cũng là hạnh phúc của chúng ta.