"Quạt hoa đào, bất quá hoa đào trên mặt quạt là dùng máu nhuộm thành."
Thần tình trên mặt Tiêu Xuân Thu cổ quái, mím chặt môi.
Huyền Huyễn thấy anh dị dạng, thầm kỳ quái, hỏi: "Thế nào? Lẽ nào anh cũng nằm mơ giống vậy? Hay là anh từng thấy cây quạt hoa đào kia."
Tiêu Xuân Thu sắc mặt trắng bệch, chua xót nói: "Tôi không chỉ mơ thấy quạt hoa đào, tôi còn mơ thấy người chết."
Yên lặng.
"Người chết? Người chết gì? Anh quen sao?" Huyền Huyễn chậm rãi hỏi.
"Không quen, hơn nữa chỗ trong mộng tôi chưa từng thấy, cảm giác không giống hiện đại, mà rất giống cổ đại, hoặc là chỗ có kiến trúc lâm viên."
Huyền Huyễn trầm ngâm, "Anh lần đầu mơ thấy? Chuyện khi nào?"
"Tối qua, giấc mộng của tôi có phải dự triệu?" Tiêu Xuân Thu nghĩ bất an.
"Không biết."
"Bất luận thế nào, hiện có sáu người mơ thấy cây quạt hoa đào, đã chứng minh chuyện này không bình thường." Huyền Diệu Khả nói.
Nguyệt Vũ đề nghị: "Chúng ta đi hỏi Tiêu Xuân Hạ, xem bệnh nhân của anh ta kể lại giấc mộng là thế nào, sau đó thảo luận có thể làm gì."
Mọi người suy nghĩ một chút, nghĩ Nguyệt Vũ nói rất có đạo lý. Vì vậy dự định đi tìm Tiêu Xuân Hạ.
"Huyền Huyễn." Vốn không nói gì Thượng Quan Hiên gọi lại Huyền Huyễn đi sau cùng.
Huyền Huyễn nghi hoặc, dừng lại nhìn Thượng Quan Hiên thần sắc chần chờ không yên.
"Có chuyện, tôi muốn hỏi cậu có thể hỗ trợ không?"
"Anh nói, tôi nghe."
...
Mưa chậm rãi lớn, hệ thống thoát nước hai bên đường có chút bế tắc, nước dần dâng lên, đã tới mắt cá chân, Tiêu Xuân Hạ cúi xuống vén ống quần, thế nhưng kinh dị phát hiện giọt nước trên đất cư nhiên có màu đỏ quỷ dị.
Anh ngẩng đầu, phát hiện trên đường không một bóng người.
Kỳ quái, tuy là ngày mưa, người đi lại và xe cộ sẽ ít, thế nhưng không đến mức hoàn toàn không có, vừa nãy rõ ràng còn nghe được tiếng xe chạy qua lốp bắn văng bọt nước, bất quá là cúi xuống ngẩng lên, đường đã vắng vẻ như chết.
Độ ấm đột nhiên giảm, Tiêu Xuân Hạ nhịn không được chà xát cánh tay, lo lắng bất an nhìn quanh, trái tim mất đi nhịp đập ban đầu.
Mưa rất lớn, va vào dù phát ra âm hưởng nặng nề, càng khiến bốn phía có vẻ vắng lặng.
Kiến trúc lờ mờ xa xăm giữa mưa to bàng bạc mông lung âm trầm, tràn ngập cảm giác áp bách.
Mưa đều đều rơi, thế nhưng Tiêu Xuân Hạ kinh khủng phát hiện hạt mưa cư nhiên đỏ như máu, hơn nữa dị thường dính, từng giọt từng giọt, tản ra, như từng đoá bát mặc đào hoa huyết hồng.
Nước mưa trên đường chậm rãi xuôi thành dòng sông đỏ như máu, anh muốn giơ chân, lại phát hiện bị huyết thủy bám vào, chân làm sao cũng không nhấc lên được.
Mưa, tiếp tục rơi, đường trống vắng chỉ có mình anh cô độc...
"Tiểu Hạ, Tiểu Hạ..." Mơ màng, Tiêu Xuân Hạ như nghe được thanh âm xa xôi truyền đến, có người lay động thân thể anh.
"Tiểu Hạ, Tiểu Hạ..."
Thanh âm càng lúc càng lớn, Tiêu Xuân Hạ giật tỉnh, phát hiện không biết mình lúc nào cư nhiên ghé vào bàn công tác ngủ, Huyền Diệu Khả vẻ mặt thân thiết vỗ nhẹ vai anh.
Xoa trán, một đầu mồ hôi.
Lấy lại bình tĩnh, Tiêu Xuân Hạ hỏi: "Tiểu Khả, sao em tới đây?"
Huyền Diệu Khả vô cùng kinh ngạc, "Tiểu Hạ, anh có phải mệt quá sao, em vốn ở đây, vừa nãy nghe lại có người ngộ hại, cho nên chạy đi."
Tiêu Xuân Hạ vỗ trán, cụt hứng, "Anh làm sao vậy?"
"Anh, anh không sao chứ?" Tiêu Xuân Thu lo lắng hỏi.
Tiêu Xuân Hạ lúc này mới lưu ý thấy Tiêu Xuân Thu, có chút kinh ngạc: "Em thế nào cũng ở?"
Tiêu Xuân Thu kéo ghế ngồi cạnh Tiêu Xuân Hạ, "Anh hẳn biết lại có người xảy ra chuyện, bọn em tới xem. Anh, sắc mặt anh không được tốt lắm."
Tiêu Xuân Hạ vỗ vỗ gương mặt, nhíu nói: "Vừa nằm mơ."