Người này tựa hồ biết chuyện gì, xem ra mục đích ngồi xe lửa không đơn thuần, định luật trái xui phải hên của cậu thế nào không thể không bình thường một lần trái hên phải không, nghỉ ngơi một chuyến cũng phiền toái đầy người, thật đáng buồn!
Huyền Huyễn đang nghĩ, Nguyệt Vũ cũng đang nghĩ, nữ nhân viên phục vụ? Nguyệt Vũ không tự giác nghĩ tới Phạm Tiểu Yến hành vi cử chỉ cổ quái, Trương Tuấn đúng hay không cùng Phạm Tiểu Yến đi đâu? Lại nói tiếp, một đường đi tới không thấy Phạm Tiểu Yến, chuyện này thế nào nghĩ có điểm mơ hồ.
Nhưng mà, ba người Huyền Huyễn không ở bốn thùng xe phía trước tìm được thân ảnh Trương Tuấn, không thấy nhân viên phục vụ mặt tròn tròn tiểu cô nương hình dung, cả nhân viên phục vụ khác cũng không thấy.
Tìm không được Trương Tuấn, Triệu Thụy không khỏi nôn nóng.
"Chúng ta còn một chỗ không tìm." Huyền Huyễn nói.
"Phòng điều khiển." Nguyệt Vũ tiếp lời.
"Bất quá chúng ta xông vào như vậy thông thường không thấy gì, cho nên--"
Nguyệt Vũ lập tức hội ý, "Cho nên để quỷ vào xem."
Huyền Huyễn gật đầu, ánh mắt phiêu hướng cây dù Triệu Thụy cầm trên tay, tuy là cách lớp dù, con quỷ bên trong vẫn nghĩ tóc gáy thẳng dựng thẳng.
Triệu Thụy quay ngược dù, đem con quỷ bên trong giũ ra, "Vậy mày hỗ trợ vào xem."
Quỷ rất không tình nguyện, ma ma thặng thặng.
Triệu Thụy mất hứng, "Cũng không phải gọi mày đi chết."
"Chết có gì khó, tôi vốn đã chết." Quỷ lẩm bẩm.
Sát ngôn quan sắc, Huyền Huyễn hỏi: "Bên trong có thứ mày kiêng kỵ?"
Quỷ liên tục gật đầu.
Triệu Thụy vô cùng kinh ngạc, "Tôi không cảm giác được gì."
"Đồng hành?" Huyền Huyễn hỏi.
Quỷ vò đầu bứt tai, tự hỏi nên thế nào hình dung, "Có khí tức của Minh Giới."
"Minh Giới?" Huyền Huyễn lập tức nghĩ tới từ đường thần bí sau giếng, lập tức cũng nghĩ tới nam thôn dân lên xe lửa, cậu bỗng nhiên kinh giác một đường đi tìm không thấy thôn dân, phòng điều khiển nhỏ như vậy, thôn dân chí ít bốn mươi người, căn bản không khả năng đem toàn bộ mọi người nhét vào, nhưng nếu thôn dân không ở phòng điều khiển, vậy đi đâu? Bọn họ dĩ nhiên trống rỗng bốc hơi, biến mất không thấy.
Nghĩ tới đây, lạnh người nảy lên, Huyền Huyễn đột nhiên ý thức được sự tình xa so cậu tưởng tượng không tầm thường, liên lụy tới Minh Giới, tựa như gắn gông xiềng, bó tay bó chân, Minh Giới làm việc có quy củ của Minh Giới, không phải người ngoài có thể nhúng tay.
Triệu Thụy biến sắc, "Khí tức của Minh Giới? Trên đoàn tàu có quỷ soa?"
"Tôi không dám chắc," Quỷ không quá xác định nói, "Không thể nói rõ là gì, bất quá hẳn là đại nhân vật."
Thiên hạ quỷ hồn đều về Minh Giới quản lý, nếu là bên trong có người của Minh Giới, gọi quỷ đi vào không thể nghi ngờ là đẩy nó lên đoạn đầu đài, nhất định sẽ bị thu.
"Vậy mày trốn về dù đi."
Triệu Thụy vừa dứt lời, quỷ đã dị thường nhanh chóng chui vào dù, nhanh đến khiến Triệu Thụy giật mình.
Nguyệt Vũ hỏi: "Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
Huyền Huyễn nhún vai, "Vào xem, lấy thân phận người thường."
Huyền Huyễn tiến lên gõ gõ cửa, đợi một hồi, không động tĩnh.
Lại gõ cửa ba cái, vẫn không động tĩnh.
Huyền Huyễn xoay nắm cửa, xuất hồ ý liêu, cửa không khóa.
"Cẩn thận." Nguyệt Vũ nhịn không được nói.
Huyền Huyễn đôi mắt đóng một chút lại mở, "Bên trong không người."
"Không người?" Triệu Thụy không tin, tiến lên đẩy cửa, tựa như lời Huyền Huyễn, bên trong phòng điều khiển không một bóng người, vắng vẻ đến đáng sợ.
Triệu Thụy ngây người, Trương Tuấn không ở đây, vậy cậu ta đi đâu? Lẽ nào bị người giết ném xuống xe lửa? Suy nghĩ kinh khủng này lệnh Triệu Thụy cả người băng lãnh, môi run run ở đó không nhúc nhích.
"Tiểu Nguyệt, xe lửa là đi tới đi?" Nguyệt Vũ đột nhiên hỏi.
Huyền Huyễn chọn mi, "Vì cái gì nói--"
Nói phân nửa, đột nhiên ngừng.
Nguyệt Vũ xoa xoa mồ hôi lạnh, cười gượng.
Bên tai truyền đến thanh âm đường ray ma sát, dưới chân cũng cảm thụ rất nhỏ rung động, cảnh vật ngoài cửa sổ chạy như bay, nói rõ đoàn tàu đang đi tới, nhưng phòng điều khiển không người, chỉ có màn hình không ngừng chớp động, đoàn tàu là đoàn tàu bình thường, không có hệ thống tự lái, đoàn tàu không người điều khiển đang bay nhanh đi tới...