Mục lục
Huyền Hệ Liệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trương Tiệp mất tích?" Huyền Diệu Khả kinh ngạc, "Xảy ra chuyện gì?"

"Trương Dư nói chị cô ấy ba tháng trước nói cái gì ra ngoài lấy cảnh một tháng, thế nhưng hiện không về, cũng không có bất luận tin tức gì, gọi điện thoại di động, lại nói hết tiền."

Huyền Diệu Khả trầm ngâm, "Trương Tiệp không giống người không giao đãi, lẽ nào thực sự xảy ra chuyện?"

"Bây giờ không thể xác định Trương Tiệp có phải mất tích không."

Huyền Huyễn đưa bức ảnh Trương Tiệp cho Tiêu Xuân Thu, "Hỗ trợ lưu ý chút có tin tức cô gái này không."

"Không vấn đề." Tiêu Xuân Thu đáp ứng.

Đường Vân bát quái ghé qua nhìn ảnh chụp, "Đây là ảnh nghệ thuật sao? Cô gái này mặc như Thanh triều cách cách."

"Cậu không cảm thấy cậu hỏi rất dư thừa? Vừa nhìn đã biết ảnh nghệ thuật." Tiêu Xuân Thu tức giận nói.

"Được rồi, lại nói tiếp, cậu thế nào đi theo tôi, chuyện nữ nhện lần trước đã xong, nhanh về chỗ Thượng Quan Hiên, không nên đi theo tôi, phiền!"

Đường Vân vô tội nói: "Thế nhưng lão đại không nói không cần theo tổ trưởng, tôi làm sao dám? Anh sợ lão đại, tôi càng sợ!"

Tiêu Xuân Thu nổi giận, "Ai nói tôi sợ Thượng Quan hồ ly!"

Đường Vân rụt lui cổ, xem xét thời thế, lập tức không gì sánh được thành khẩn nói: "Tôi nói sai, hẳn là lão đại sợ tổ trưởng."

"Đây là sự thực!" Tiêu Xuân Thu cường điệu.

"Dạ, dạ, dạ."

Đường Vân âm thầm lau mồ hôi, lão đại giáo dục: mèo nhất định phải thuận lông, không thể ngược lông, bằng không xác định bị quào mấy cái, lão đại thực sự rất dự kiến trước!

Huyền Diệu Khả cầm đôi hoa bàn hài xem xét bỗng nhiên di một tiếng, "Các anh nhìn, trên mặt hài hình như có chữ viết."

"Anh, anh nhìn, ở đây."

Huyền Huyễn tiếp nhận đôi hoa bàn hài trên tay Huyền Diệu Khả, nghiêm túc nhìn kỹ, trên thân phượng hoàng do kim ti tuyến tú thành dùng một loại ti tuyến hạnh hoàng sắc tú ra hai chữ nhỏ "La Y" Triện thể.

"La Y? Tên có cảm giác như con gái." Tiêu Xuân Thu nói.

Đường Vân gật đầu tán thành, "Nhìn đôi hài này chế tác tinh xảo như vậy, không khả năng con trai làm."

Huyền Huyễn nói: "La Y tên có chút đặc biệt, hẳn không nhiều người dùng tên này."

Tiêu Xuân Thu nói: "Tôi trở về tra xem có bao nhiêu người dùng."

"Cũng tốt."

Đường Vân nói: "La Y và Trương Tiệp có thù sao? Vì sao phải may một tấm phù chú trong hài?"

Tiêu Xuân Thu liếc trắng, "Tôi còn muốn biết đáp án hơn cậu."

"Tôi về cảnh cục, Huyền Huyễn, giúp tôi nói với anh tôi một tiếng."

"Ừ."

"Anh, em không muốn ở bệnh viện, em muốn về nhà."

Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, "Chân em thương không nghiêm trọng, về nhà tĩnh dưỡng cũng tốt, dù sao có Nguyệt Vũ."

Huyền Diệu Khả cười, "Rốt cuộc phát hiện tác dụng của người kia."

"Chúng ta chờ Nguyệt Vũ tan tầm, ngồi xe anh ta về."

Huyền Diệu Khả nhìn lén Huyền Huyễn, hé miệng cười trộm.

"Em cười gì?"

"Anh, anh muốn đi tìm Nguyệt Vũ, đúng không?"

Huyền Huyễn gõ đầu Huyền Diệu Khả, "Ít ngồi đó phán đoán buồn chán."

Huyền Diệu Khả che đầu, nói thầm: "Anh, anh không thành thật."

"Không thành thật là em, chân bị thương còn nhích tới nhích lui."

Huyền Diệu Khả ôm cánh tay Huyền Huyễn lắc a lư, "Anh ơi."

Huyền Huyễn sờ đầu em gái, giảm nhẹ thanh âm, "Làm sao?"

"Em biết anh muốn đi tìm Nguyệt Vũ, anh đi đi, em buồn chán sẽ tìm Tiêu Xuân Hạ, anh ta làm bác sĩ tâm lý rất rảnh."

"Em nha, đừng lăn qua lăn lại người ta, thật không biết em vì sao thích chụp hình người ta rồi thay hình đổi dạng như vậy."

"Được rồi, anh, anh đừng giáo huấn em, em sau này không chụp là được." Huyền Diệu Khả tận lực cầu xin.

"Anh xem em là lăn qua lăn lại đủ rồi, cho nên mới sảng khoái đáp ứng anh."

"Anh!" Huyền Diệu Khả bất mãn.

Huyền Huyễn nở nụ cười, "Anh cung cấp cho em một chỗ tốt để em lăn qua lăn lại."

Huyền Diệu Khả hai mắt toả sáng, thì ra anh trai cũng có lúc xấu.

"Thực sự? Ở đâu?"

"Chỗ công tác của Tiêu Xuân Thu —— cảnh cục."

"Ha ha, đề nghị tốt. Đường Vân vừa nãy không sai."

...

Đường Vân đánh hắt xì, chà xát tay, oán giận: "Bệnh viện thế nào lạnh vậy?"

Tiêu Xuân Thu nói: "Không cách nào, ở đây người chết nhiều."

Đường Vân đánh lạnh run, "Tổ trưởng, anh có thể nói êm tai chút không?"

"Êm tai chút? Bệnh viện âm khí nặng, quỷ nhiều."

Cuối cùng, Tiêu Xuân Thu bổ sung một câu: "Huyền Huyễn nói."

Đường Vân lại đánh hắt xì, nghĩ lạnh hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK