Nhìn giờ, đã là mười giờ tối, Thượng Quan Hiên hỏi Tiêu Xuân Thu: "Cậu đêm nay đi chỗ tôi không?"
Tiêu Xuân Thu suy nghĩ một chút, nghĩ bị Thượng Quan Hiên ôm ngủ rất thoải mái, đi nhà cậu ta cũng không sai, ngày thứ hai có thể miễn phí ngồi xe.
Tiêu Xuân Thu vừa định nói với Tiêu Xuân Hạ mình không về, Huyền Diệu Khả đã thở dài: "Tiểu Hạ, Xuân Thu Chiến Quốc có ông chú Thượng Quan sẽ không cần anh, vứt anh một mình trông nhà, bất quá, ông chú Thượng Quan, anh thật Thánh Nhân, cư nhiên đến giờ chưa ăn Xuân Thu Chiến Quốc, Liễu Hạ Huệ!"
Tiêu Xuân Thu nghẹn đỏ mặt, "Sao em biết bọn anh không cái kia?"
Huyền Diệu Khả liếc xéo Tiêu Xuân Thu, mắt lộ hiểu rõ, "Nhìn anh một bộ không có tình yêu làm dịu chỉ biết ông chú Thượng Quan Hiên chưa yêu anh, anh nha, nên tự kiểm lại mình, có phải mị lực thiếu, cư nhiên ngủ mấy lần, Thượng Quan đại thúc cũng không ăn, bất quá, anh càng ngốc, không chủ động câu dẫn anh ấy!"
Phốc! Sóc chuột phun ra quả hạch đang ăn.
Huyền Huyễn nhét quả hạch văng vô lòng bàn tay vào cái miệng nửa mở của nó, thương hại nói: "Tiểu Hoa, mày tới nhà tao đã một thời gian, thế nào chưa nhìn thấu bản chất sự vật?"
Sóc chuột vừa cắn quả hạch, vừa trầm tư, một lát, nó cho ra kết luận: vì trái tim của nó quá nhỏ, năng lực thừa nhận tự nhiên kém.
Mặt Tiêu Xuân Thu hồi đỏ hồi trắng, một câu nói không nên lời.
Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường che miệng cười trộm.
Thượng Quan Hiên nửa đùa nửa thật: "Tôi định đêm nay yêu cậu ấy, nhưng giờ cô nói, ngược lại rất ngượng."
Tiểu Thường cười to, "Thượng Quan, lần đầu thấy anh hài hước vậy! Xuân Thu đêm nay cậu tự cầu phúc đi!"
Tiêu Xuân Thu nghiêm túc nói với Thượng Quan Hiên: "Tôi lo lắng có nên đi nhà cậu ngủ không, cậu rất nguy hiểm!"
Thượng Quan Hiên sờ mặt Tiêu Xuân Thu, cười mà không nói.
Tiểu Thường và Tống Tiểu Ngự cười vang: "Xuân Thu đêm nay cậu phải chuẩn bị thất thân, ha ha!"
Nguyệt Vũ gia nhập đội chiến, "Chỗ tôi có một loại sương dưỡng da nhẵn thịt hiệu quả đặc biệt, cả hai muốn mượn không?"
"Sương dưỡng da nhẵn thịt, giữ cho cậu và Huyền Huyễn đi!" Tiêu Xuân Thu trả đũa.
Huyền Diệu Khả cười nói: "Xuân Thu Chiến Quốc, anh không cần ngượng, đêm nay trăng sáng treo cao, là lương thần mỹ cảnh, ngày lành động phòng hoa chúc!"
Đám người Huyền Huyễn ồn ào, "Không sai, không sai!"
Tiểu Thường nhân cơ hội đẩy Tiêu Xuân Thu vào lòng Thượng Quan Hiên.
Tiêu Xuân Thu vừa ra sức chống lại, vừa mắng: "Tiểu Thường chết tiệt, ngày mai tôi nói chuyện cậu và Tống Tiếu Ngự là lão phu lão thê cho ông chú Hồ, để chú ấy miễn phí tuyên truyền cho hai người!"
Tiểu Thường giật mi mắt, hướng Tiêu Xuân Thu lè lưỡi, "Ai sợ anh!"
"Anh, anh, cứu mạng!"
Người đôi khi kỳ quái như vậy, khi điên lên có chút thoát tuyến, nghe tiếng Tiêu Xuân Thu kêu cứu, Tiêu Xuân Hạ thương tâm thốt ra một câu: "Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, có chuyện gì em nên tự giải quyết, huống hồ đây là giai đoạn đời người cần trải qua, đưa đầu một đao, lui đầu một đao, em không cần né tránh, Thượng Quan Hiên yêu em như vậy, sẽ không làm đau em."
Nghe xong, Tiểu Thường cười ngã, đám người Huyền Huyễn càng cười đến tắt thở, cả người vô lực, xụi lơ trên đất.
Tiêu Xuân Thu bị mọi người đè ép tức giận hầu như ói máu.
Anh, anh thật ác!
Thượng Quan Hiên vẫn luyến tiếc bảo bối của mình bị khi dễ, hợp thời cứu Tiêu Xuân Thu quần áo không chỉnh khỏi lang trảo của mọi người.
"Khuya rồi, về thôi."
"Yêu, Thượng Quan đau lòng!" Tống Tiếu Ngự gọi.
"Sai, anh ta khẩn cấp!" Tiểu Thường đáp vai Tống Tiếu Ngự nói.
Mọi người lại cười to.
Náo loạn một hồi, đám người Huyền Huyễn mới thả Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu đi.
Tiêu Xuân Thu vuốt gương mặt bị nhéo đau của mình: lũ này là một lũ điên!
...