Huyền Huyễn ngược lại bình tĩnh, trêu chọc: "Nguyệt đại bác sĩ, anh đừng để tôi xảy ra tai nạn."
Nguyệt Vũ ai oán: "Tiểu Nguyệt, cậu cũng quá coi thường tôi đi."
Huyền Huyễn nâng má, vừa lưu ý xe thằng hề, vừa cười nói: "Thì ra là xem thường, vậy đề yêu cầu cao tí, anh đừng để cái xe tàn nhà tôi què chân cụt tay, không có chiếc thứ hai đâu."
"Tuân lệnh, Huyền đại sư."
Nghe được xưng hô này, Huyền Huyễn không khỏi khẽ cười.
Kỹ thuật lái của Nguyệt Vũ tự nhiên không kém, nhưng mà đuổi theo bọn họ không chỉ là một con rắn độc, mà còn là một con rắn độc đã điên rồi.
Rất rõ ràng, thằng hề muốn ngăn Nguyệt Vũ đuổi theo Nam Cung Bích và Phan Lịch, gã cố vượt lên trước chặn đường, nhưng đều thất bại.
Thế nên, gã nôn nóng.
Nòng súng đen kịt dưới ánh mặt trời lấp lánh vầng sáng băng lãnh.
Huyền Huyễn nhướng mày, ra tay.
Song song với cò súng kéo xuống, hỏa phượng vút lên, ngọn lửa nóng cháy bọc lấy xe thằng hề.
Xích! Cột đen dựng bên đường bị bắn thủng một lỗ.
Bính! Bị lửa vây lấy mất đi phương hướng xe thằng hề đụng vào lan can lối đi bộ.
Ngọn lửa tuyệt đẹp thình lình dập tắt, thế nhưng thằng hề trong xe đã không có động tĩnh.
Huyền Huyễn tỏ ý Nguyệt Vũ dừng lại, cậu đã thả ra Shikigami, cũng không lo lắng mất bóng bọn họ.
Xe thể thao mui trần màu lục lúc này như một con ếch đen bị thui, vô lực nằm đó.
Thằng hề nằm sấp trên tay lái không nhúc nhích, không biết thật ngất hay vờ ngất.
Cây súng rơi trên thắng xe, ánh mắt nhìn lên, là một phần ống quần bị đốt, nhưng bên trong không phải chân người, mà là một bó rơm.
Rơm bên ngoài đã bị lửa bén không thiếu, toả ra mùi tro.
Sắc mặt Huyền Huyễn thay đổi, đẩy ra thằng hề nằm sấp trên tay lái.
Thằng hề không phải thằng hề, là hình nộm, hình nộm đầu thằng hề thân rơm, lại một con rối.
Huyền Huyễn rút ra lá bùa đen vẽ khô lâu giấu trong ngực nó, bóp chặt.
"Tiểu Nguyệt, Nam Cung Bích." Nguyệt Vũ nhắc nhở.
Trăm phương nghìn kế giữ chân bọn họ, chỉ sợ Nam Cung Bích mạng này khó bảo.
"Đuổi theo!"
Xe tuyệt trần mà đi, hình nộm bị rút lá bùa như diều đứt dây ngã xuống.
Một chiếc xe van cũ nát từ xa lại gần, khi lướt qua xe thằng hề, một bàn tay duỗi ra ném thứ gì.
Xe van dần đi xa, rẽ ngoặt, biến mất không thấy.
Oanh! Một tiếng nổ, xe thằng hề nổ tung, mảnh vỡ cháy đen rơi đầy đất.
...
Nam Cung Bích giẫm ga đến lớn nhất, tốc độ cao tạo thành gió mạnh quất vào từ cửa sổ bị mở, cạo má anh phát đau, nhưng anh thậm chí lấy không ra thời gian ấn nút khép lại, chiếc Ferrari đỏ tươi phía sau như quỷ mị đòi mạng, cắn chặt không tha, anh thậm chí cảm giác được đèn đầu xe của nó đã chạm vào đèn đuôi xe của anh.
Anh không dám thả lỏng, đôi tay hiện lên gân xanh siết chặt tay lái, chạy về phía dòng xe dày đặc, chỉ có thấy đoàn xe, đoàn người, anh mới có cảm giác an toàn.
Anh sợ, nếu chỉ còn mình anh và lệ quỷ phía sau, vậy nó sẽ bay ra từ chiếc xe đỏ hệt như quan tài kia giết anh, xé nát anh.
Phan Lịch rõ ràng đã chết, cái đầu duy nhất hoàn chỉnh cũng bị anh và Nam Cung Kỳ nghiền nát rồi bỏ vào hang của độc hạt tử theo lời dặn của cha.
Phan Lịch đã chết, vậy phía sau đuổi không tha là ai!?
Bính! Xe chấn động mạnh, chìm vào khủng hoảng Nam Cung Bích giật tỉnh, Ferrari đỏ bị đụng từ phía sau.
Nỗi sợ bao phủ, Nam Cung Bích không đếm xỉa gì xông lên, lách về phía trước, hoảng không nhìn đường chạy vào ngỏ nhỏ.
Xe xung quanh, người xung quanh đột nhiên biến mất.
Trước sau trái phải, bỗng nhiên chen đầy Phan Lịch.
Các Phan Lịch phát ra tiếng gọi cô lỗ lỗ, bò lên mui xe, dán vào tấm thủy tinh chắn gió, ác độc mà ghen ghét trừng Nam Cung Bích.