Ông chú Hồ cũng oán giận nói: "Huyền đại sư, cháu phải biết mọi người không phải một cấp bậc với cháu, cho nên cháu có thể dùng ngôn ngữ bình thường nói cho mọi người được không."
Huyền Huyễn nở nụ cười, "Ngôi làng này như một mê cung hoạt động, đường chúng ta vào, giờ đã thay đổi, không còn là nó ban đầu, nếu là chúng ta theo đường vào mà ra, phỏng chừng chỉ là vòng vòng quanh làng."
"Sao lại vậy? Đường là đường, sao sẽ thay đổi?" Nguyệt Vũ khó hiểu.
"Đây là mê, nếu như giải được mê này, chúng ta có thể đi, đúng không?"
Câu cuối cùng, Huyền Huyễn là hỏi Dương Lăng.
Dương Lăng gật đầu, "Tôi bị vây ở đây nửa năm, vẫn không chút manh mối. Tôi hiếu kỳ, cậu thế nào nhanh vậy đã nhìn ra?"
Tiêu Xuân Thu cũng hỏi: "Huyền Huyễn cậu lúc nào nhìn ra, khi vào thôn? Vậy sao không nói, khi đó chúng ta hẳn có thể rời đi? Đúng không?"
Mấy câu này Tiêu Xuân Thu hỏi ra điều mọi người muốn hỏi, mọi người không hẹn mà cùng quăng ánh mắt lên người Huyền Huyễn.
"Khi vào thôn, tôi chỉ là nghĩ ở đây âm khí nặng, khác không lưu ý, bất quá cho dù lưu ý, phỏng chừng cũng sẽ không nhìn ra cái gì, vì khi đó trời chưa hoàn toàn tối."
"Cái đó dính gì tới trời tối?"
"Tự nhiên có, mọi người thử ngẩng đầu nhìn bầu trời đi."
Nghe vậy, mọi người đều ngẩng đầu.
Nhìn đến cổ đều đau, cũng không nhìn ra gì.
"Bầu trời không có gì, sao cũng không có." Tiêu Xuân Thu vừa xoa cái cổ đau nhức, vừa nói.
"Di? Không đúng!" Nguyệt Vũ khẽ quát.
"Cái gì không đúng!" Tiểu Thường vội vàng hỏi.
"Hôm nay là mùng mười âm lịch, ban ngày sắc trời sáng sủa, dù là bây giờ, không khí cũng khô ráo, nói rõ hôm nay thời tiết rất tốt."
"Vậy thì sao?" Tống Tiếu Ngự hỏi.
"Mọi người thử nhìn bầu trời."
"Đang nhìn đây."
"Lẽ nào mọi người không phát hiện cái gì không thích hợp?"
Thượng Quan Hiên bỗng nhiên đã rõ, thấp giọng nói: "Bầu trời không có trăng, cũng không có sao."
Thượng Quan Hiên vừa nói, mọi người mới giật mình phát giác, bầu trời đen thùi, không tí ánh sao.
Đây quả thật không hợp lẽ thường, mùng mười, ban đêm khí trời sáng sủa, cho dù không có trăng, chí ít cũng sẽ có sao, thế nhưng, bọn họ mở to mắt nhìn nửa ngày, bầu trời đen kịt không một tia sáng, không phải thâm lam của buổi tối bình thường, mà là đen gần như mực, quả thực là loại đen đến không thể đen hơn.
Lòng bọn họ không hẹn mà cùng cảm thấy phát lạnh, nhìn nhau vài lần, đều thấy trong mắt đối phương kinh nghi và sợ hãi.
"Ông chú chết tiệt, lúc này bọn cháu bị chú hại chết, chú rốt cuộc dẫn bọn cháu tới đâu?" Tiểu Thường lẩm bẩm.
Ông chú Hồ vẻ mặt đau khổ nói: "Cháu đừng hỏi chú, chú không biết, hỏi Dương Lăng."
Dương Lăng nhún vai, "Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết, tôi còn trông cậy các cậu cứu tôi ra ngoài!"
"Huyền Huyễn!"
"Huyền đại sư!"
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Huyền Huyễn thở dài: "Tôi không biết, mọi người đừng hỏi tôi."
Mọi người tập thể câm miệng, hưng phấn trộm mộ lúc đầu đã biến mất không thấy tăm hơi, một cảm giác sầu lo khôn kể đối không biết lặng im bao phủ phía trên.
Thượng Quan Hiên trầm ngâm một hồi, "Tôi có chút không rõ, dị tượng bầu trời dính gì tới đi ra?"
"Thiên văn tinh tượng là hoa tiêu đáng tin hơn la bàn, bầu trời tối sẫm, đã không có sao, là không có phương hướng, không có phương hướng, anh nói chúng ta nên đi hướng nào?"
"Không sợ, tôi có la bàn!" Tiêu Xuân Thu vui vẻ nói.
Mọi người nhất thời rung lên, thế nhưng chờ Tiêu Xuân Thu lấy la bàn ra nhìn, vô lực.
Tiêu Xuân Thu há hốc mồm nhìn kim chỉ nam trên la bàn loạn chuyển, gãi đầu, "Ai nha, hư rồi."
"Giờ chúng ta làm sao?" Tống Tiếu Ngự hỏi.
"Chờ hừng đông rồi tính." Huyền Huyễn nói.
Mọi người nghĩ một chút, cũng chỉ có thể như vậy.
"Ai nha! Suýt nữa đã quên!"
Ông chú Hồ quát một tiếng, giật tỉnh mọi người, vội vàng hỏi chuyện gì.
Ông chú Hồ cao hứng bừng bừng nói: "Chúng ta có thể gọi điện thoại, Dương Lăng cậu không phải thông qua điện thoại liên hệ với tôi sao?"
Một lời giật tỉnh người trong mộng, mọi người lại kích động.
Dương Lăng nhìn bọn họ mặt đầy vui mừng, có chút không đành lòng nói: "Tôi thành thật khai, cách này là vô dụng, bất quá là đưa càng nhiều người tới ngôi làng này. Các cậu là ví dụ tốt nhất."