Văn Tiểu Quân vừa về, lập tức nhào lên người một đứa bé.
Đứa bé bị thằng bé áp đảo lộ ra bộ mặt hung ác, tàn bạo cắn hai má Văn Tiểu Quân.
Văn Tiểu Quân nhất thời nước mắt lưng tròng, một bé gái bên cạnh nhìn không được, lập tức méc Liêu Văn Quyên: "Cô ơi, Trầm Liễu lại cắn Văn Tiểu Quân!"
Liêu Văn Quyên vốn phiền lòng, thế nhưng không thể phát giận với trẻ, không thể làm gì khác hơn là nén tính tình nói: "Trầm Liễu, nói bao nhiêu lần, không được đánh nhau."
Trầm Liễu vẻ mặt quật cường, "Con không đánh nhau."
Văn Tiểu Quân hát đệm nói: "Cô ơi, đánh nhau cần hai người, hiện tại chỉ có Tiểu Liễu cắn con, con không cắn cậu ấy, không tính đánh nhau."
Liêu Văn Quyên tức đến á khẩu không trả lời được.
Văn Tiểu Quân bị Trầm Liễu đẩy ra lại dính vào, "Cậu nói bọn con là thanh mai trúc mã phải tương thân tương ái, cho nên bọn con sẽ không đánh nhau, cô không cần lo."
"Cậu không biết không cần giả biết, cái gì thanh mai trúc mã? Tôi và cậu quen nhau một tháng, không phải thanh mai trúc mã? Cha tôi nói, thanh mai trúc mã là từ nhỏ quen nhau, chơi với nhau, tôi không thích chơi với cậu, cách xa tôi ra, thấy cậu là phiền!" Trầm Liễu chán ghét nói.
"Không phải, tôi hỏi cậu tôi, cậu nói thanh mai trúc mã là chỉ thiếu nam thiếu nữ vô câu vô thúc chơi đùa, cho nên chúng ta có thể nói là thanh mai trúc mã."
"Thiếu nam thiếu nữ, cậu là con gái sao? Đồ ngốc không biết giới tính!" Trầm Liễu giáo huấn nói.
"Tiểu Liễu cậu xinh như vậy, còn xinh hơn con gái, cậu có thể làm con gái, tôi coi như con trai, chờ cậu lớn lên, tôi cưới cậu làm vợ, được không?" Văn Tiểu Quân lấy lòng hỏi.
Trầm Liễu như mèo bị dẫm đuôi, tức giận hai tay niết mặt Văn Tiểu Quân kéo ra hai bên, "Ai muốn gả cho cậu? Cậu và cậu của cậu làm quang côn đi!"
Sợ hai người đánh nhau, Liêu Văn Quyên vội bước tới tách cả hai ra.
Văn Tiểu Quân bất mãn, dính lên người Trầm Liễu.
Trầm Liễu càng bất mãn, không ngừng đẩy Văn Tiểu Quân ra.
Thượng Quan Hiên đứng cạnh đột nhiên tiến lên, ôm lấy Trầm Liễu.
Văn Tiểu Quân chụp hụt, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Hiên, chống hông: "Anh thế nào cướp vợ em?"
Thượng Quan Hiên giơ Trầm Liễu lên cao, "Có bản lĩnh tự đi đoạt?"
Văn Tiểu Quân nhảy vài cái, thậm chí với không tới chân Trầm Liễu.
Trầm Liễu vui vẻ, ngồi trên vai Thượng Quan Hiên làm mặt quỷ với Văn Tiểu Quân.
Văn Tiểu Quân cắn môi, oán hận trừng Thượng Quan Hiên.
Trừng một hồi, Văn Tiểu Quân xoay người uỷ uỷ khuất khuất cầu cứu Tống Tiếu Ngự nghẹn họng trân trối: "Anh, em muốn Tiểu Liễu, anh gọi anh này trả lại em, được không?"
Tống Tiếu Ngự thật vất vả mới hồi phục tinh thần từ hành động bá vương kiểu nít của Thượng Quan Hiên, "A, a?"
Văn Tiểu Quân thấy Tống Tiếu Ngự không để ý mình, ngồi xuống đất, chuẩn bị khóc lóc om sòm.
Thượng Quan Hiên bâng quơ nói một câu: "Không tiền đồ, trách không được người ta không thích."
Nước mắt rơi nửa giọt, nửa giọt còn lại thu hồi, Văn Tiểu Quân xoay người đứng lên, không khóc.
Thượng Quan Hiên thừa thắng xông lên, "Có năng lực vậy khiến người ta chân tâm chân ý thích mình, tử triền lạn đả khó coi chết được!"
Mặt Văn Tiểu Quân nhất thời đỏ bừng, không phục thế nhưng không còn lời nào để nói.
Thượng Quan Hiên buông Trầm Liễu, khinh bỉ quét nhìn Văn Tiểu Quân.
Trầm Liễu tuyệt không để ý Văn Tiểu Quân yên đầu yên não, kéo tay Thượng Quan Hiên hỏi: "Anh, anh là ai? Vì sao ở đây? Có phải vì chuyện Trương Tiểu Bình?"
Thượng Quan Hiên và Tống Tiếu Ngự nhìn nhau, đều từ mắt đối phương thấy được kinh ngạc.
Tống Tiếu Ngự hỏi: "Vì sao em cho bọn anh vì chuyện Trương Tiểu Bình?"
Trầm Liễu hoang mang, "Chẳng lẽ không đúng?"
Thượng Quan Hiên ngồi xuống, nhìn thẳng thằng bé, "Là đúng, em vì sao thấy được?"
Trầm Liễu có chút đắc ý, "Cha nói, khi xảy ra một chuyện, nếu xuất hiện rất nhiều người lạ, vậy nói rõ những người này phân nửa vì chuyện đó tới, anh, cha em nói đúng không?"
"Rất đúng, em thật thông minh!" Thượng Quan Hiên khen ngợi.
Chí ít cha Trầm Liễu thích hợp dạy trẻ hơn cậu Văn Tiểu Quân.
"Em hôm qua thấy Tiểu Bình đi với một dì, cậu ấy không về sao? Sao hôm nay không thấy?"
Thượng Quan Hiên tâm niệm khẽ động, "Em ở lúc nào thấy dì kia dẫn Tiểu Bình đi?"
"Là lúc tan học, em ngồi trên vai cha, từ ngoài thấy."
"Em biết dì kia sao?"
"Em không thấy rõ, chỉ thấy sau lưng, tóc thật dài."
"Dì kia mặc đồ màu gì?"
"Màu đen."
"Cảm ơn em nói cho anh biết những điều này, sau này nếu cậu ấy còn không biết xấu hổ quấn quít em." Thượng Quan Hiên vừa nói, vừa chỉ Văn Tiểu Quân, "Bất luận cậu ấy làm gì, em chỉ cần lạnh băng không để ý là được, nếu cậu ấy hôn em, cho cậu ấy một cái tát."
"Dạ." Trầm Liễu gật đầu tiếp nhận giáo huấn.
Tống Tiếu Ngự đồng tình nhìn Văn Tiểu Quân choáng váng, lại nhìn Thượng Quan Hiên quang minh chính đại dạy hư trẻ, âm thầm buồn cười.
Ai bảo em đắc tội Lãnh Diện Hồ, hối hận chưa?
Trầm Liễu lưu luyến không rời nhìn Thượng Quan Hiên rời đi, "Anh, anh sẽ quay lại sao?"
Thượng Quan Hiên phất tay với Trầm Liễu, "Lúc rảnh sẽ quay lại."
"Nhất định phải tới nga."
"Nhất định."
Văn Tiểu Quân nhỏ giọng nói: "Tốt nhất đừng tới."
Lời Văn Tiểu Quân bị Trầm Liễu nghe được, Trầm Liễu hừ một tiếng, "Anh nói, tôi mới lười để ý cậu!"
Văn Tiểu Quân rất ai oán, thầm hận chết Thượng Quan Hiên.
Thẳng đến khi đi xa, Tống Tiếu Ngự mới trêu chọc Thượng Quan Hiên: "Thượng Quan, nhìn không ra cậu nhỏ mọn như vậy, cư nhiên tính toán với một thằng nhóc."
Thượng Quan Hiên không phủ nhận, "Chúng ta đi chỗ phát hiện Trương Tiểu Bình."
...
Trương Tiểu Bình bị phát hiện ở một bụi tam giác, bùn đất vàng nâu còn dính vết máu đỏ sậm.
Thượng Quan Hiên khom lưng tỉ mỉ nghiên cứu vết máu, "Tống Tiếu Ngự, cậu lại đây xem."
Tống Tiếu Ngự cũng ngồi xuống, một lát phán đoán nói: "Từ vết máu đến xem, Trương Tiểu Bình hẳn bị người ấn trên đất cắt đầu lưỡi, có lẽ lúc đó Trương Tiểu Bình hôn mê."
Thượng Quan Hiên gật đầu, "Tôi nghĩ phạm nhân cực kỳ quen thuộc hoàn cảnh nhà trẻ, ở đây cách phòng học một khoảng, xung quanh đều là cây cối, hắn chui vào bụi hoa, người ngoài không phát giác bụi hoa có người."
"Trầm Liễu nói thằng bé thấy một người đàn bà ôm Trương Tiểu Bình đi, thế nhưng hỏi ba anh em Trương Tiểu An, tụi nó không nói như vậy, này rất mâu thuẫn!"