Hạ Nhược Hải nói: "Nhà trẻ nghỉ một tuần, anh cũng nghỉ thẳng một tuần đi, vậy có thể làm bạn Trầm Liễu."
Trầm Liễu vui sướng vừa hiện, lập tức ảm đạm, "Cha rất bận, không thời gian."
Hạ Nhược Hải tức giận nói: "Anh ta mù cái khỉ, chuyện này vốn có thể không làm, chỉ cho tí tiền, liều mạng vậy làm chi? Ép hỏng thân thể, cũng được, anh ở lại kiểm tra, gọi bệnh viện viết một tờ chứng minh, tôi xin nghỉ cho anh, những việc vặt vãnh này ném cho đám hết ăn lại nằm kia, dựa vào cái gì bọn họ bắt anh làm, công lao lại về bọn họ."
Trầm Dương nhăn trán, khẽ mắng: "Bọn họ cũng là thầy cô của cậu, cái gì hết ăn lại nằm?"
Đối tính cách người tốt rởm của Trầm Dương, Hạ Nhược Hải không phải ngày đầu bất mãn, ngôn từ kịch liệt nói: "Tôi nói sai sao? Chức của anh cao hơn bọn họ, nhưng bọn họ việc gì cũng bắt anh làm, rõ ràng là khi dễ anh. Sư công nói anh ngốc, anh thật ngốc cực kỳ, anh có thời gian không bằng làm bạn Trầm Liễu, há miệng đã nói thương thằng bé, phi, nói có được gì, chỉ biết bận rộn, nào hay thằng bé mỗi ngày hy vọng anh dỗ ngủ, kết quả đâu, không phải Tiểu Quân dỗ, là tôi dỗ, anh làm cha thật thất bại!"
Bị học sinh làm trò trước mặt bao người mắng, Trầm Dương có chút khó coi, thế nhưng Hạ Nhược Hải nói không sai, anh không thể cãi, anh thật bỏ quên con trai.
Hạ Nhược Hải vẫn chưa giải hận, tiếp tục mắng: "Chỉnh lý văn loại, tuỳ tiện tóm một hai học sinh làm là được, người ta nói không rảnh, anh thật cho bọn họ không rảnh, không rảnh? Bọn họ thế nào có thời gian chơi MM..."
"Hạ Nhược Hải, nói bao nhiêu lần, cậu nói chuyện có thể văn minh không?" Trầm Dương che lỗ tai Trầm Liễu, song song không quên gọi Văn Tiểu Quân làm theo, "Cậu nếu còn nói lung tung trước mặt tụi nhỏ, tôi cho cậu không đạt tiêu chuẩn."
Hạ Nhược Hải bĩu môi, người này, chỉ có lúc này mới có thể giống giáo viên, không phân biệt tốt xấu, cư nhiên lấy không đạt tiêu chuẩn uy hiếp người.
"Anh sợ tôi dạy hư tụi nhỏ, vậy tìm thời gian dạy dỗ đi, hừ!" Hạ Nhược Hải quay đầu nói với Nguyệt Vũ: "Bác sĩ, phiền anh cho anh ta một tờ chứng minh, tuỳ tiện ghi bệnh, nói anh ta phải tĩnh dưỡng một tuần, bằng không hậu quả nghiêm trọng."
Trầm Dương vội nói: "Đừng nghe cậu ấy."
Hạ Nhược Hải hung hăng nói: "Lẽ nào anh không nguyện rút thời gian làm bạn con trai? Con anh so quan trọng hơn đống phế phẩm kia nhiều."
Trầm Dương cúi đầu nhìn thằng bé lộ vẻ chờ mong, không hé răng.
Hạ Nhược Hải đắc thắng nói với Nguyệt Vũ: "Vậy phiền bác sĩ."
Nguyệt Vũ cười gật đầu, "Không thành vấn đề."
Tống Tiếu Ngự thấp giọng nói bên tai Tiểu Thường "Vốn nghĩ cậu Văn Tiểu Quân là người khéo đưa đẩy, nghĩ không ra cường hãn như vậy, Hạ Nhược Hải giống giáo viên hơn Trầm Dương, cậu xem, thầy Trầm bị cậu ấy mắng á khẩu không trả lời được."
Tiểu Thường không cho là đúng, "Vậy mới không bị khi dễ."
Trầm Liễu vui đến sắp điên, ôm cổ Trầm Dương không ngừng hỏi: "Cha, cha thực sự một tuần với con?"
Nhìn bảo bối hài lòng không kềm chế được, Trầm Dương nghĩ chua xót, Hạ Nhược Hải mắng mình thật đúng, luôn nói con quan trọng nhất, thế nhưng rất ít bồi thằng bé, anh làm cha rất thất trách!
"Ừ, cha một tuần với con, chờ con khỏi bệnh, chúng ta và cậu cháu Tiểu Quân đi công viên chơi, đi vườn bách thú ngắm lão hổ, được không?"
Trầm Liễu hoan hô, "Bệnh con đã khỏi, chúng ta mai đi."
Hạ Nhược Hải lập tức phủ quyết: "Không được, mốt mới có thể đi. Cha em phải ở lại bệnh viện kiểm tra thân thể, em cũng không muốn cha chơi với em phân nửa đã té xỉu đúng không?"
Trầm Liễu bị doạ ngã, ngoan ngoãn nói: "Nga, vậy mốt đi chơi, cha phải nghỉ ngơi thật tốt."
Trầm Dương dở khóc dở cười, "Cha nào yếu ớt vậy."
Hạ Nhược Hải không để ý Trầm Dương, không cho cãi lại nói: "Hai cha con đêm nay ngoan ngoãn ở đây."
Văn Tiểu Quân kéo góc áo Hạ Nhược Hải, khẩn cầu nói: "Cậu, cháu cũng muốn nằm viện."
"Cháu bệnh sao? Nằm viện cái gì?"
"Cậu, cậu thật dữ!" Văn Tiểu Quân mắt to ngập nước.
"Giả đáng thương cái gì? Trầm Liễu nhường cháu, cậu sẽ không."
Văn Tiểu Quân uể oải không thôi, cậu thật khó lừa!
"Người ta muốn làm bạn Tiểu Liễu, một mình ngủ sẽ sợ."
"Trầm Liễu có cha cậu ấy, không sợ, cháu có cậu, cũng không sợ."
Văn Tiểu Quân không cách nào, không thể làm gì khác hơn đôi mắt trông mong nhìn Trầm Liễu.