"Nghe tiếng hình như là vậy." Thượng Quan Hiên không xác định nói.
Tiểu Thường chiếu vào hố một hồi, khó khăn nói, "Quá tối, hơn nữa hố này máu thịt lẫn lộn, thấy không rõ có gì?"
Đang khi bất ổn, tiếng rên rỉ vừa nãy lần thứ hai vang lên.
Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, đều im lặng.
Bỗng nhiên, con cún Huyền Huyễn ôm "uông uông" gọi, lăn khỏi vòng tay Huyền Huyễn.
Tiếng gọi thình lình dọa ngã bọn họ, đèn pha trên tay Tiểu Thường suýt nữa rơi xuống.
"Nó gọi cái gì?" Giữa lúc rối ren Tiểu Thường hỏi.
Đồng dạng giật mình Huyền Huyễn nhìn con cún như quả cầu lăn trên đất, mở ra bốn cái chân ngắn chui vào huyết trì.
Huyền Huyễn ngây ngẩn, trừng mắt nhìn nó ra sức bơi về phía trước.
Những người còn lại xông tới, kinh ngạc nhìn nó.
Thân thể con cún rất tròn, ở bọn họ xem như một quả bóng di động.
Con cún vừa bơi, vừa gọi, tiếng gọi có vẻ cấp thiết mà rõ ràng.
Ông chú Hồ nói: "Tiếng kêu của nó mỗi lần nghe đều nghĩ rất ý tứ."
"Tuy rất ý tứ, thế nhưng ông chú không cảm thấy rùng mình sao?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
Ông chú Hồ cố cười, "Cảm thấy, cực kỳ cảm thấy."
Phục hồi tinh thần Huyền Huyễn sờ cằm nhìn con cún trầm tư.
"Tiểu Nguyệt, cậu đang nghĩ gì?" Nguyệt Vũ hỏi.
Huyền Huyễn nhướng mày, "Tôi đang nghĩ nó sẽ tìm ra gì, kinh hỉ hay kinh hách?"
Thượng Quan Hiên ho nhẹ một tiếng, "Kinh hách, kinh hách rất lớn."
"Sao cậu biết?" Tiêu Xuân Thu hồ nghi hỏi.
"Mọi người nhìn."
Tầm mắt mọi người theo ánh sáng đèn pha trên tay Thượng Quan Hiên nhìn về góc nhà đá.
Nhìn một hồi, không nhìn ra rốt cuộc có gì Tiểu Thường nói: "Không có gì a, một đống đá, bất quá màu đống đá này thật đặc biệt, cư nhiên là màu lục, còn có thể phát sáng."
Dương Lăng ho khan nói: "Đó không phải đá."
"Không phải đá?"
"Đó là ruồi." Huyền Huyễn bình tĩnh nói.
"R, ruồi?" Tiểu Thường suýt nữa bị nước bọt của mình ế.
Cẩn thận dụi mắt nhìn một hồi, kinh hô: "Đó là ruồi?"
Con ruồi ở giữa lớn đến ngoài ý muốn, nhìn ra dài chừng ba mét, không có cánh, cũng hầu như không thấy chân, đôi mắt trên đầu như hai đèn lồng nhỏ, lóe ra ánh sáng lục oánh oánh trong bóng tối.
Xung quanh nó, rậm rạp những con ruồi cỡ như quả bóng.
"Lúc này là thật vào ổ ruồi." Dương Lăng lẩm bẩm.
"Tôi nghĩ lũ ruồi này đang hận nhìn chúng ta." Ông chú Hồ nhỏ giọng nói, "Bất quá con ruồi ở giữa rất lớn, biến chủng sao?"
Nguyệt Vũ nói: "Phỏng chừng là ruồi chúa."
"Ruồi chúa?"
"Ừ, kỳ thực ruồi có chút tập tính rất gần với ong mật, phỏng chừng con ruồi này giống ong chúa, chuyên trách sinh sôi nẩy nở."
Tống Tiếu Ngự liếm môi, "Chúng ta có nên lui lại không?"
Không ai trả lời.
Một lát, Thượng Quan Hiên đột nhiên mở miệng nói: "Huyền Huyễn, cún của cậu tựa hồ tìm được gì."
Mọi người phục hồi tinh thần, càng đặt lực chú ý vào hố.
Huyết tương đặc sệt ba động, con cún đã nhìn không rõ bộ dáng đang kéo thứ gì liều mạng giãy dụa, muốn bơi về phía bọn họ, thế nhưng dưới huyết tương tựa hồ có một thứ tóm lấy chân nó, nó chỉ có thể nhô lên hụp xuống tại chỗ.
Chú ý tới đây, Nguyệt Vũ nói: "Tiểu Nguyệt, trong hố này hình như có vật sống khác."
Huyền Huyễn gật đầu, ánh mắt không khỏi chống lại đôi mắt đen mà sáng của con cún, trong đôi mắt nhiều thần thái ấy dĩ nhiên tràn ngập khẩn cầu.
Chằm chằm con cún một hồi, Huyền Huyễn thở dài, lấy ra một đoạn dây trong ba lô, làm một nút thòng lọng vứt vào hố, bộ vào vật thể con cún đang kéo.
...