"Xem ra ở đây đã giải quyết, tốt lắm, không cần tôi động thủ, tôi mệt chết rồi!" Huyền Huyễn đặt mông ngồi trên sô pha không muốn động.
Tiểu Thỏ Tử thấy bọn Nguyệt Vũ rất cao hứng, cô bé vòng qua La Minh sững sờ chạy tới cạnh Huyền Huyễn, "Các anh đã về?"
Huyền Huyễn sờ đầu cô bé, mỉm cười nói: "Em làm không sai, lúc rảnh lại dạy em chút đạo thuật."
Tiểu Thỏ Tử lòng đầy vui mừng, đỏ mặt cúi đầu không biết nên nói gì mới tốt.
Chờ khi ngẩng đầu thấy đôi ngươi mày đỏ của cô bé, Huyền Huyễn bỗng dưng thảm kêu một tiếng: "Hồng ngọc của tôi!"
La Minh bị Huyền Huyễn kêu thảm cả kinh suýt nữa nhảy dựng, bật thốt lên nói: "Không phải nói thu nhân dân tệ? Sao đột nhiên sửa thu hồng ngọc, Huyền đại sư, tôi không có hồng ngọc cho cậu!"
Nghe vậy, Nguyệt Vũ bên cạnh không khỏi nở nụ cười.
Huyền Huyễn ỉu xìu liếc La Minh, "Tôi cũng không trông cậy vào anh có hồng ngọc cho tôi."
La Minh rất an tâm, "Nhân dân tệ 5000 nguyên không khó, hồng ngọc là khó, được rồi, cậu không phải chỉ thu đôla sao, giờ lại sửa thu nhân dân tệ?"
Huyền Huyễn còn đang ai điếu hồng ngọc của mình, thế nên không trả lời vấn đề của La Minh.
Nhìn Huyền Huyễn một bộ ỉu xìu đáng yêu, Nguyệt Vũ thật là thích vào tâm khảm, anh móc từ túi tiền ra cho Huyền Huyễn, "Nè, hồng ngọc của cậu!"
Huyền Huyễn kinh hỉ không ngớt, "Anh lấy khi nào, sao tôi không biết?"
"Ha, cổ của tôi ngậm về." Nguyệt Vũ rất tự nhiên trả lời.
"Cổ của anh?" Huyền Huyễn mặt đều tái, "Cóc hay rết?"
"Tự nhiên là cóc, rết không có miệng lớn như vậy, sao?" Nguyệt Vũ không giải thích được.
"Nói cách khác hồng ngọc bị cóc ngậm?" Huyền Huyễn thoáng cái tăng âm điệu.
Nguyệt Vũ rốt cục ý thức được có vấn đề gì, cẩn thận nói: "Tiểu Nguyệt, đó là cổ hồn, rất sạch sẽ."
"Rất sạch sẽ cũng là cóc."
Huyền Huyễn nhìn hồng ngọc bị cóc ngậm trong tay vứt không nỡ, không vứt cũng không xong.
Nguyệt Vũ cười gượng, nói sang chuyện khác hỏi Tiểu Thỏ Tử: "Trần Minh thế nào?"
"Gã bị kiếm gỗ đào của em đâm trúng chạy thoát, bất quá sống không qua đêm nay."
Nhìn Nguyệt Vũ, La Minh bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
"Được rồi, Nguyệt Vũ, anh mau khám cho Trần Nặc, cậu ta không biết vì sao đột nhiên mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ rõ mình là ai." La Minh sốt ruột nói.
Nguyệt Vũ khoát tay, "Không cần khám, qua hai ngày sẽ không sao cả."
La Minh trừng mắt, "Sao anh biết?"
"Mẹ anh ta nói."
"Mẹ cậu ta? Anh gặp mẹ cậu ta?"
"Anh cũng gặp." Huyền Huyễn nói.
"Đó là Trần Minh giả trang, được rồi, thi thể mẹ Trần Nặc còn ở đây, phải đuổi trước khi Trần Nặc tỉnh lại xử lý tốt, miễn cho cậu ta thương tâm."
Huyền Huyễn nhìn Trần Nặc ghé lên bàn ngủ say, lại nhìn La Minh đang tự hỏi làm sao xử trí thi thể Tư Mã Chiếu, hỏi: "La Minh, anh thích Trần Nặc chứ?"
La Minh nóng mặt, "Sao lại hỏi vậy?"
"Không, mẹ Trần Nặc nhờ tôi nói cho anh, hy vọng anh có thể chiếu cố Trần Nặc."
"Cậu thật đã mặt bác Trần?"
"Tôi không phải vừa nói, anh cũng gặp, lần trước người dẫn anh ra chỗ quỷ quái kia là mẹ anh ta, bằng không sao anh có thể thoát được."
La Minh ngoài ý muốn, "Đó là mẹ Trần Nặc——"
"Quỷ hồn, nói thẳng cho anh, người của gia tộc Trần Minh có một loại —— ừ, một loại bệnh điên," Suy nghĩ một chút, Huyền Huyễn dùng từ như vậy với chấp niệm truyền thừa của bầy nửa đầu quỷ, "Loại bệnh này rất biến thái, là bức con trai ăn não mình, khiến nó không chút bảo lưu kế thừa tư tưởng."
"Tâm thần!" La Minh nhịn không được nói.
"Đích thật là tâm thần," Huyền Huyễn gật đầu, "Tư Mã Chiếu trong lúc vô ý phát hiện bí mật của Trần Minh, thế nên giết gã, giấu Trần Nặc vào ổ của bộ tộc Trần thị, bà ấy rất thông minh, chỗ nguy hiểm nhất là an toàn nhất, vì không khiến Trần Nặc khả nghi, bà ấy hạ chú cho anh ta, giả tạo một đoạn ký ức, khiến anh ta nghĩ mình vẫn ở đấy. Bất quá, cuối cùng Trần Minh vẫn tìm được Trần Nặc, giết Tư Mã Chiếu, khi định hoàn thành truyền thừa, anh đúng dịp xông vào mang đi Trần Nặc, Trần Minh nhớ mãi không quên truyền thừa của gã, vì vậy đuổi theo anh."
La Minh cả người hoàn toàn ngốc.
Nếu ngày đó anh không đi tìm Trần Nặc, vậy Trần Nặc chẳng phải...
"Trần Nặc mất trí nhớ——"
"Tư Mã Chiếu hạ ám chỉ cho anh ta, để anh ta chỉ tin tưởng mình anh, vậy Trần Minh không thể đơn giản tiếp cận Trần Nặc, loại ám chỉ này hiệu lực không lâu, cho nên tiếp qua một hai ngày Trần Nặc sẽ khôi phục ký ức."
Nói đến đây, Nguyệt Vũ xen mồm hỏi: "Tiểu Nguyệt, tôi vẫn thấy kỳ quái, vì sao Trần Minh có thể ra ngoài, mà Tư Mã Chiếu không thể?"
"Theo lời Tư Mã Chiếu chỗ quỷ quái kia tiền thân là Hàn Lâm Viện đời Thanh, bộ tộc Trần thị không biết vì nguyên nhân gì đều chết ở đó, sau xây lên trường học, trường học xây xong không bao lâu đã xảy ra địa chấn, chết rất nhiều người, thế nên hoang phế, oan hồn tập kết, hình thành không gian chồng chất. Người chết ở đó, thành quỷ cũng không thể rời đi, bọn họ không thể xuyên qua hai tầng không gian. Đối người của bộ tộc Trần thị, tôi nghĩ hẳn là huyết thống, đối bọn họ mà nói, ở đó chỉ là một tầng không gian, đại khái là vậy."
La Minh chần chờ hỏi: "Vậy mẹ Trần Nặc giờ đã——"
"Đã tiễn bà ấy đi đầu thai."
Huyền Huyễn lấy ra một khung ảnh trong ba lô đưa cho La Minh, "Cho anh."
La Minh tiếp nhận, "Gì?"
Huyền Huyễn cười có chút quỷ dị, "Ảnh chụp chung của anh và Trần Nặc, mẹ Trần Nặc cố ý nhờ giao cho anh, bà ấy nói Trần Nặc mỗi đêm đều ôm ảnh của hai người ngủ, thế nên mới cho anh là tin cậy, yên tâm để anh dẫn Trần Nặc đi, còn dặn anh sau này thay bà ấy chiếu cố Trần Nặc."
Ảnh chụp chung của anh và Trần Nặc?
La Minh nhìn Trần Nặc đỏ mặt cười đến ngại ngùng trong ảnh, nhớ tới ảnh này là ông chú Hồ chụp, ngày đó là ngày đầu tiên Trần Nặc gia nhập cảnh cục, ông chú Hồ nhất thời hưng khởi, chụp cho bọn họ.
Nghỉ ngơi đủ Huyền Huyễn đứng dậy, "Không việc gì chúng ta đi, ba ngày không tắm, bẩn chết! Được rồi, nhớ trả tiền, đó là phí dịch vụ giúp nữ quỷ đáng thương kia đưa ma, không thể không trả, coi như làm tiền biếu anh cưới Trần Nặc đi, tiện nghi anh."
La Minh đỏ mặt tía tai, "Cậu đừng nói lung tung, tôi lúc nào cưới Trần Nặc?"
"Không phải sao, thế nhưng nghe ngữ khí của mẹ Trần Nặc, rõ ràng coi anh là con rể." Huyền Huyễn cười nói, "Mặc kệ các anh, tôi phải về tắm rồi ngủ, vừa bẩn vừa mệt, khó chịu!"
Trước khi đi, Nguyệt Vũ vỗ vai La Minh, cười nói: "Mẹ Trần Nặc nói, Trần Nặc rất thích anh."
La Minh giật mình.