"Ngồi ngay cầu thang." Trầm Liễu chỉ vào đầu cầu thang nói.
Trầm Dương phản xạ nhìn về phía đầu cầu thang, vẫn như tối qua, không thấy gì cả.
Anh quay đầu nhìn Hạ Nhược Hải, Hạ Nhược Hải nhẹ nhàng lắc đầu, biểu thị mình cũng không thấy.
"Tiểu Quân, cháu có thấy đứa bé ở cầu thang không?"
"Thấy không rõ?" Văn Tiểu Quân lắc đầu nói.
"Thấy không rõ?"
"Cháu chỉ thấy một cái bóng không rõ, ừ, cứ như..." Văn Tiểu Quân tựa hồ nghĩ không ra từ nào hình dung cho thoả đáng, nghĩ một hồi, mới nói: "Cứ như có sương mù, cho nên thấy không rõ."
Trầm Liễu nghi hoặc, "Sao sẽ vậy? Thấy rất rõ, bạn ấy còn cười với tôi."
Trầm Dương và Hạ Nhược Hải nhìn nhau.
Huyền Huyễn đã nói khô lâu có thể bảo vệ con trai, thế nhưng vì sao không tác dụng. Trầm Dương nói thầm.
"Cậu ấy không phải nói có việc thì tìm sao, chúng ta hiện tại có nên đi tìm không?" Hạ Nhược Hải nói.
Trầm Dương suy nghĩ một chút, hỏi con trai: "Bạn ấy đang làm gì?"
"Chỉ ngồi đó, hình như thấy con rất vui."
Trầm Dương sợ hãi, thấy con anh rất vui? Chẳng lẽ là vì tìm được kẻ chết thay?
"Cha." Trầm Liễu có chút chần chờ, "Bạn ấy hình như lại muốn con đi với bạn ấy."
Trái tim Trầm Dương nhất thời treo lên, vội hỏi: "Con nghe được bạn ấy nói?"
"Nghe không được, bất quá, miệng bạn ấy động, hình như nói "Đi theo tôi"." Trầm Liễu không xác định.
Hạ Nhược Hải hồ nghi: "Hiện rõ ràng là ban ngày, quỷ không phải sợ mặt trời sao?"
"Mặt trời không chiếu tới cầu thang." Trầm Dương nhắc nhở.
Hạ Nhược Hải nhìn, quả nhiên, cầu thang không có ánh nắng.
Trầm Liễu ôm chặt cổ Trầm Dương, "Cha, đi theo em ấy sao?"
"Em ấy?"
"Đúng vậy, em ấy, tóc rất dài, mặt tròn, mặc đồ của bé gái."
Căn cứ hình dung, Trầm Dương tưởng tượng một chút, lại tưởng tượng không ra.
Anh trầm ngâm một hồi, nghĩ mình nên gọi Huyền Huyễn tới cho bảo hiểm, vì vậy nói: "Chúng ta trước đi tìm chú Huyền."
"Tốt, đi tìm anh sóc, sóc con hẳn đã dậy." Trầm Liễu vui vẻ nói.
Thằng bé phất tay với cầu thang bên kia, "Em ơi, lát nữa anh đi tìm em."
Theo Trầm Dương và Hạ Nhược Hải, Trầm Liễu căn bản là nói với không khí, cảm giác này khiến bọn họ thấy quỷ dị không nói nên lời.
"Đi thôi, em ấy gật đầu."
"A, được."
Trầm Dương vừa đi, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn đầu cầu thang, anh chỉ thấy một cầu thang nhất cấp kéo dài về trước.
...
Nghe xong lời Trầm Dương, Huyền Huyễn nhướng mày, "Nga? Tiểu quỷ kia lại tới?"
"Tiểu Liễu nói thằng bé thấy nó, hơn nữa đó là một bé gái. Tiểu Quân cũng nói thấy một cái bóng mơ hồ. Thế nhưng tôi và Nhược Hải không thấy gì cả." Trầm Dương lo lắng nói.
"Đó là vì các anh không phải trẻ con."
"Có ý gì?" Hạ Nhược Hải hỏi.
"Trẻ con rất hồn nhiên, linh hồn bọn họ chưa bị ô trọc trần thế nhiễm bẩn, cho nên bọn họ có thể thấy thứ người lớn không thấy, cũng có thể nói, đôi mắt của trẻ con là Quỷ Đồng, bất quá, không phải mỗi đứa trẻ đều có thể thấy những thứ hư ảo này, như Trầm Liễu và Văn Tiểu Quân, Trầm Liễu có thể thấy rõ tiểu quỷ, mà Văn Tiểu Quân chỉ thấy một cái bóng."
Trầm Dương cúi đầu nhìn con trai nghe như nửa tỉnh nửa mơ trong lòng, trầm mặc một chút, hỏi: "Có cách nào để thằng bé không thấy những thứ đó không?"
Huyền Huyễn trầm ngâm, "Tôi sở dĩ tặng thằng bé vòng cổ, là vì tôi cảm giác trên người thằng bé có khí tức của quỷ, vốn dĩ nó có thể ngăn cản quỷ tới gần thằng bé, bất quá hiện tại xem ra, tiểu quỷ kia tựa hồ không bị vòng cổ ảnh hưởng, tôi nghĩ, tiểu quỷ này có chút đặc biệt, khả năng có quan hệ với con trai anh?"