Huyền Huyễn không nói gì, chỉ mỉm cười.
Nụ cười, rất huyền diệu, có thể khiến người bình tĩnh va2 an tâm.
Tiểu quỷ lại dán mặt trên chân Huyền Huyễn, thần sắc tường hoà.
Nhìn cô bé, suy nghĩ Huyền Huyễn thiên bách hồi, tiểu quỷ rõ ràng khát vọng gặp Hứa Huệ Mỹ, thế nhưng vì sao gặp lại lộ ra thần sắc sợ hãi, thực sự nghĩ mãi không thông.
"Hai vị này là?" Hứa Huệ Mỹ lúc này như mới thấy Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn, vì vậy lên tiếng hỏi.
"Bác sĩ." Nguyệt Vũ trả lời ngắn gọn.
"Bác sĩ?" Hứa Huệ Mỹ quay đầu nhìn Trầm Liễu, trong mắt hiện lên thân thiết, "Tiểu Liễu khó chịu sao?"
"Không phải cháu, là cha, thân thể cháu rất khoẻ mạnh." Trầm Liễu tự hào nói.
Hứa Huệ Mỹ nở nụ cười, vươn tay muốn ôm Trầm Liễu, lại bị Hạ Nhược Hải giành trước.
Tay ngừng giữa không trung, thần tình Hứa Huệ Mỹ có chút cứng ngắc.
Hạ Nhược Hải làm như không thấy, véo mũi Trầm Liễu, trêu nói: "Thân thể cháu rất khoẻ mạnh? Thế nhưng không biết là ai tháng trước còn bị bác sĩ dùng kim chích PP?"
Trầm Liễu đỏ bừng, liều chết không nhận, "Là Tiểu Quân."
Văn Tiểu Quân chớp mắt, Tiểu Liễu là tiểu vô lại, cư nhiên ăn vạ, được rồi, ai kêu mình thích cậu ấy, hắc oa này đeo là được.
Hạ Nhược Hải liếc xéo Văn Tiểu Quân, thấy thằng bé dĩ nhiên không phủ nhận, lòng thầm than: không xong rồi, tiểu tử này hiện tại nhân nhượng Tiểu Liễu như vậy, trưởng thành chẳng phải càng trầm trọng, thành một "lão bà nô"?
Trầm Dương thoáng trách cứ nói: "Tiểu Liễu, con còn nhớ cha nói gì không?"
Trầm Liễu rụt cổ, nhỏ giọng nói: "Nhớ, cha nói, phải thành thực. Tháng trước bị chú bác sĩ chích PP là con, không phải Tiểu Quân."
Trầm Dương gật đầu, vừa định khen ngợi một chút, Hạ Nhược Hải đã châm chọc: "Bản thân không thành thực, cư nhiên còn lẽ thẳng khí hùng dạy con, thật không xấu hổ!"
Trầm Dương quẫn bách.
Trương Nhạc nhìn thoáng Hạ Nhược Hải, âm thầm kỳ quái quan hệ của thiếu niên này và Trầm Dương.
Hứa Huệ Mỹ cũng nhịn không được ghé mắt, suy đoán quan hệ hai người.
Hạ Nhược Hải tuyệt không để ý tầm mắt bọn họ, một bộ không coi ai ra gì.
Trầm Dương có chút buồn cười, tên này, luôn tuỳ hứng như vậy.
Trầm Dương thuỷ chung lo lắng gặp Quách Lỵ sẽ nổi lên xung đột, cho nên có chút nóng ruột tính rời đi, hơn nữa vì quan hệ với Hạ Nhược Hải, Trầm Dương căn bản không nguyện thấy Hứa Huệ Mỹ.
"Thời gian không còn sớm, chúng tôi nên đi."
"Đi sao."
Hứa Huệ Mỹ mơ hồ thất lạc, cô bỏ đi sau khi sinh Trầm Liễu, chưa từng nhìn sinh mệnh nhỏ cắt ra từ thân thể mình này, khi đó cô không hối hận, đi dị thường hào hiệp, thế nhưng giờ cô không còn gì cả, thấy Trầm Liễu đáng yêu vậy, cô bỗng nhiên hy vọng bảo bối này có thể trở lại ôm ấp của mình.
Hạ Nhược Hải nói: "Đúng vậy, nên đi, tôi ghét bệnh viện, đi càng nhanh càng tốt."
Trầm Liễu cau mũi, lẩm bẩm: "Em cũng không thích bệnh viện, thế nhưng em thích anh bác sĩ và anh sóc, còn có sóc con."
Nguyệt Vũ cười nói: "Em không thích bệnh viện, lúc rảnh có thể cùng cha em, anh Hải còn có Tiểu Quân tới nhà bọn anh chơi."
Trầm Liễu lòng đầy vui mừng, vội hỏi: "Được chứ?"
Huyền Huyễn cười gật đầu, "Tự nhiên được."
"Vậy sóc con sinh bảo bảo có thể tặng em một con sao?"
Nhìn đôi mắt trong suốt chờ mong của Trầm Liễu, Nguyệt Vũ pha trò, "Cái kia, sóc con giống Tiểu Liễu, đều là bé trai, không thể sinh bảo bảo."
Trầm Liễu thất vọng.
Hạ Nhược Hải vuốt đầu thằng bé, "Nếu em thích sóc, anh dẫn em đi mua một con."
"Thật?" Trầm Liễu kinh hỉ.
"Thật, anh Hải lúc nào gạt em?"
Trầm Liễu vui vẻ ôm Hạ Nhược Hải kêu to: "Anh Hải, em yêu anh!"
Văn Tiểu Quân chua, Tiểu Liễu chưa từng nói yêu mình?
"Hung thủ, đồ hung thủ! Trả Tiểu Hoan lại cho tôi!"