Vài kẻ hình như là thủ lĩnh châu đầu ghé tai một hồi, thôn dân vây quanh tốp năm tốp ba lục tục rời đi, còn lại đại khái bảy tám người ngồi trên chiếu, đôi mắt không chớp chằm chằm cánh cửa.
Tiêu Xuân Thu nhìn bọn họ vài lần, mắng một tiếng, "Bọn họ làm gì? Coi chúng ta là tù phạm? Thật buồn cười! Chúng ta không biết bọn họ, lúc nào đắc tội? Quả là khốn kiếp!"
Tiểu Thường nói: "Nếu chúng ta cứng rắn rời đi, anh đoán bọn họ sẽ áp dụng hành động gì?"
Tiêu Xuân Thu hai mắt phun lửa, "Chọc giận tôi, tôi quản bọn họ là căn cứ lý do gì làm ra loại chuyện xâm phạm tự do thân thể này, đánh!"
Tiểu hồ ly bị lửa giận của anh kinh sợ, vội vàng nhảy xuống, bò đến cạnh Thượng Quan Hiên.
Dương Lăng nhíu mày trầm ngâm, "Kỳ quái, tôi lúc trước ở đây, những người này thái độ tuy thần thần quái quái, thế nhưng vì sao đi ra một chuyện, đã thay đổi thái quá như vậy, cứ như tập thể trúng tà."
Ông chú Hồ nói: "Nói không chừng thực sự trúng tà."
Huyền Huyễn không nói gì, cậu đông sờ sờ, tây nhìn nhìn khắp nhà, còn thường gõ vài cái.
Nguyệt Vũ bị cậu khiến cho không hiểu ra sao, "Tiểu Nguyệt, cậu đang làm gì?"
"Tôi đang xem ngôi nhà này vững không." Huyền Huyễn không ngẩng đầu trả lời, "Nếu như thôn dân đột nhiên làm khó dễ, chúng ta có thể tránh một chút."
Tống Tiếu Ngự nói: "Ngôi nhà này là dùng đá xanh xây, tôi xem tuyệt đối vững."
Thượng Quan Hiên nói: "Không biết mọi người nhìn ra không, tôi nghĩ kết cấu ngôi nhà này không hợp lẽ thường."
Tiêu Xuân Thu trái phải nhìn một chút, "Không hợp lẽ thường? Đâu không hợp lẽ thường?"
"Ngôi nhà này không có cửa sổ."
"Tuy không có cửa sổ, thế nhưng có cửa sổ ở mái nhà."
Mọi người ngẩng đầu nhìn cửa sổ trình hình bán nguyệt trên mái nhà, không biết ai nói: "Tuy cửa sổ này đặt ở mái nhà rất có cảm giác nghệ thuật, thế nhưng thấy thế nào cũng không yên."
"Chúng ta có nên chạy trốn không?" Tiêu Xuân Thu không quá nghiêm túc đề nghị.
"Trốn? Có thể trốn đi đâu? Bên ngoài có người gác, cho dù chúng ta lao ra, cũng là lạc đường, ở đây căn bản không có đường để trốn." Ông chú Hồ thở dài.
Tiểu Thường chán nản nói: "Ông chú không nói, cháu còn quên ở đây chỉ có thể vào, không thể ra, lẽ nào chúng ta chỉ có thể chờ? Nếu thôn dân này muốn giết chúng ta, chúng ta phải làm sao? Chúng ta nên phòng ngừa trước, đừng đến lúc đó luống cuống tay chân."
Tống Tiếu Ngự gật đầu, "Tiểu Thường nói đúng, nhìn ánh mắt bọn họ, tôi tuyệt không hoài nghi bọn họ sẽ giết chúng ta, ở nơi sơn cùng thủy tận này, giết chúng ta tùy tiện đào cái hố chôn, chuyện gì cũng không có."
Huyền Huyễn cười nói: "Tám mỹ nhân mỹ mạo như hoa chúng ta cứ vậy làm bạn với đất vàng."
Tiêu Xuân Thu liếc trắng, "Mỹ nhân mỹ mạo như hoa? Mệt cậu nói ra. Bọn họ nếu thực sự muốn giết chúng ta, chúng ta cũng không cần thủ hạ lưu tình, giết!"
"Giết lung tung người vô tội, sau khi chết cẩn thận không thể đầu thai." Huyền Huyễn nói.
Tiêu Xuân Thu nhụt chí, "Vậy chúng ta có thể thế nào?" Quay đầu lại thấy Nguyệt Vũ mặt mày rạng rỡ, Tiêu Xuân Thu hồ nghi, "Nguyệt Vũ, cậu làm chi cười đến vui vẻ như vậy?"
"Tiểu Nguyệt vui, tôi vui."
Thần sắc trên mặt Huyền Huyễn như thường, không có gì đặc biệt.
"Cậu từ đâu nhìn ra cậu ấy vui?"
"Đôi mắt của cậu ấy đang cười."
Tiêu Xuân Thu dùng sức trừng mắt nhìn Huyền Huyễn, trừng đến rút gân, cũng không nhìn ra đôi mắt Huyền Huyễn đang cười, không thể làm gì khác hơn là buông tha.
Tiểu Thường cười nói: "Anh và Huyền Huyễn không thể tâm ý tương thông, tự nhiên nhìn không ra cậu ấy đang cười, giống như khi Thượng Quan cười trộm, anh có thể nhìn ra, mọi người lại nhìn không ra."
"Huyền huyễn, cậu đang cười gì?"
"Không, chỉ là đột nhiên nghĩ mình rất ngu, sao nghĩ không ra được."
Nghe vậy, mọi người trượng nhị kim cương sờ không được ý nghĩ.
Ông chú Hồ thành thật nói: "Nếu như cháu rất ngu, vậy mọi người không ai thông minh."
Huyền Huyễn ha hả cười, "Kỳ thực chúng ta muốn rời đi nơi này không khó, bất quá sao, hiện tại không vội mà đi, xem kịch xong lại đi, nói không chừng còn có thể đào được bảo bối, ha hả!"
A? Mọi người hồ đồ, sương mù rối loạn, hoàn toàn không biết Huyền Huyễn nói gì.