Hàn Vũ cố sức bắt lấy tay Đường Vân, run rẩy mà mở tay anh ra, nhìn kỹ từng ngón một.
Đường Vân ngơ ngác nhìn mảnh nhỏ trên đất, lại nhìn Hàn Vũ thần sắc khẩn trương, một lát mới phun ra nghi vấn: "Có gì sai sao?"
Hàn Vũ thần sắc ngưng trọng, không trả lời ngay, buông tay Đường Vân, hỏi: "Ai chạm qua cái bát này? Lâm Lâm?"
Đường Vân gật đầu, "Sao vậy, có vấn đề gì?"
Hàn Vũ kéo Đường Vân ngồi xuống, tùy thân lấy ra một con dao thủ thuật, dùng dao lật bát lại.
Đường Vân không rõ cúi đầu nhìn, sắc mặt thoáng cái thay đổi.
Chỉ thấy một con trùng màu đen bóng lượng cỡ sợi râu, đầu đỏ thẫm bằng cây tăm lẳng lặng nằm ở phần lõm đáy bát.
"Đây là, đây là sâu? Rết?" Đường Vân ách tiếng hỏi.
"Không phải rết." Ánh mắt Hàn Vũ lóe ra, muốn nói lại thôi.
Rất ít thấy Hàn Vũ nghiêm túc như vậy, Đường Vân chớp mắt, "Anh biết đây là gì?"
"Tôi từng thấy, ở Miêu trại Vân Nam."
"Cổ trùng?" Đường Vân giật mình.
"Không biết, tôi chỉ biết không thể bị trùng này cắn, bằng không dược thạch vô hiệu, người Miêu cho tôi hay."
Đường Vân kinh ra một thân mồ hôi lạnh, nếu như Hàn Vũ muộn một bước trở về, nếu như Hàn Vũ không đánh rơi cái bát, vậy--
"Đáy bát vì sao, vì sao có trùng?" Đường Vân lắp bắp hỏi.
Hàn Vũ ngẩng đầu nhìn Đường Vân, ánh mắt thâm trầm, "Cậu nghĩ đâu?"
Đường Vân tỉnh táo lại, "Lâm Lâm, thế nhưng--"
"Thế nhưng vì sao cô bé có nó?" Hàn Vũ tiếp lời, "Người Miêu nói trùng này rất khó nuôi, hơn nữa cách đào tạo sẽ không tiết lộ, cũng là không phải tộc nhân không biết."
"Ý anh nói một nhà sát vách là Miêu tộc?"
"Hẳn có thể. Bất quá, vấn đề này không phải quan trọng, quan trọng là Lâm Lâm vì sao đặt trùng ở đáy bát, cô bé có mục đích gì, muốn giết chúng ta? Tôi không đắc tội bọn họ, bệnh tâm thần!"
Hàn Vũ càng nói càng phẫn nộ, nghĩ tới Đường Vân suýt nữa chết, anh có xung động muốn giết người.
Đường Vân chống má nhìn Hàn Vũ, càng nhìn càng vui, cuối cùng nhịn không được nở nụ cười.
"Cậu cười gì? Suýt nữa mất mạng, còn cười!" Hàn Vũ tức giận nói.
"Cảm ơn anh quan tâm tôi!" Đường Vân chân thành nói.
Hàn Vũ trợn trắng, "Nói cái gì? Không quan tâm cậu quan tâm ai?"
Đường Vân rất nhanh hôn một cái trên môi Hàn Vũ, sắc mặt ửng đỏ, "Rất cảm ơn."
Hàn Vũ nhất thời tươi cười rạng rỡ.
"Trùng này làm sao?"
"Trước giữ lại."
Hàn Vũ tìm một bình thủy tinh, dùng đũa gắp vào, đóng chặt nắp.
Đường Vân lòng còn sợ hãi, "Nói thật, nếu không phải anh phản ứng nhanh, tôi chết thế nào cũng không biết."
"Phi, nói cái gì chết! Chúng ta đời này còn rất dài."
"Rồi rồi, không nói, sao anh thấy được đáy bát có trùng?" Đường Vân nói sang chuyện khác.
"Ma xui quỷ khiến, đã thấy được, may mà tôi vận khí tốt."
"Dính quang."
Hàn Vũ cau mày suy nghĩ một hồi, căm giận nói: "Tiểu Vân, tôi nghĩ chúng ta không thể cứ thế quên đi, Lâm Lâm nhìn như đáng yêu, thế nhưng dụng tâm rất ác độc. Tối qua tôi đã thấy một nhà bọn họ khả nghi."
"Tuy không thể khẳng định muốn hại chúng ta là Lâm Lâm, bất quá, không thoát được nhà kia, chúng ta đăng môn chất vấn tự nhiên vô dụng, chỉ có thể ngầm tra. Đáng tiếc Huyền Huyễn không ở, có thể hỏi cậu ấy có thuốc khu trùng không, bằng không rất khó lòng phòng bị." Đường Vân lo lắng nói.
"Thuốc khu trùng? A, tôi có!" Hàn Vũ vỗ đầu, "Lần đi Miêu trại, người Miêu cho tôi, bất quá là chuyện ba năm trước, thuốc đó không biết bị tôi để đâu."
"Ba năm trước? Còn hiệu quả không?"
"Hẳn là còn. Mặc kệ được không, trước tìm rồi nói."
"Anh tìm đi, tôi đi ăn đã, có chút đói bụng."
...
Đường Vân rửa mặt xong, nấu mì, vốn định lấy bát, thế nhưng vừa thấy bát lòng anh lại có sờ sợ, lục tìm một cái cà mèn đổ mì vào bưng lên lầu hai tìm Hàn Vũ.
Hàn Vũ quỳ rạp trên đất, nửa thân thể chui dưới giường tìm thuốc.
Đường Vân đứng đó, bỗng nhiên nổi lên đùa dai, cởi dép, vươn chân giẫm lên PP Hàn Vũ.
Hàn Vũ cả kinh, kế đó "Ôi" một tiếng hét thảm, đụng đầu.
"Tiểu Vân, đừng nháo!"
"PP của anh rất co dãn! Giẫm thật đã!" Đường Vân trêu đùa.
Hàn Vũ từ dưới giường bò ra, dở khóc dở cười, "Khích lệ, của cậu co dãn hơn!"
"Tìm được chưa?" Đường Vân vừa ngồi xuống, vừa hỏi.
"Hình như là để trong rương này, không biết đúng không?"
Hàn Vũ kéo một cái rương dưới gường ra, mở, bên trong thượng vàng hạ cám nhồi đầy.
Hàn Vũ cầm một cái chai màu rám nắng, "Hẳn là cái này."
"Di? Đó là gì?"
"Nga, ảnh chụp lúc đó, sao tôi bỏ nó vào đây."
Hàn Vũ thổi bụi phía trên, Đường Vân hiếu kỳ ghé qua.
Trong ảnh, Hàn Vũ một thân phục sức Miêu tộc, dương quang suất khí, bên trái đứng một cô gái chừng mười hai mười ba tuổi, bên phải một cậu bé năm sáu tuổi, bối cảnh là đại trụ hình tròn miêu tả đồ đằng năm màu.
"Bọn họ là hai chị em, chị gọi Tô Lý Á, em gọi Tô Lý Địch." Hàn Vũ giải thích, "Tiểu Vân, tôi mặc Miêu phục có phải rất tuấn tú, xem cậu, nhìn không chuyển mắt."
Đường Vân tự nhiên không thừa nhận mình nhìn có chút nhập thần, khách sáo Hàn Vũ, "Xú mỹ! Tự kỷ!"
Đối Đường Vân khẩu thị tâm phi, Hàn Vũ chỉ là cười cười, vô cùng thân thiết nhéo mặt anh, pha trò Đường Vân da mặt mỏng.
Đường Vân trừng Hàn Vũ, nhịn không được lại nhìn ảnh chụp, bỗng nhiên, anh nghĩ cậu bé trong ảnh hơi quen mắt, tựa hồ ở đâu gặp qua.
Thấy Đường Vân thần sắc khác thường, Hàn Vũ hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi hình như gặp qua cậu bé này."
"Cậu từng đi Miêu trại?"
Đường Vân lắc đầu.
"Vậy hẳn không thể, đây là con trai tộc trưởng, là tộc trưởng kế nhiệm của Miêu trại, thằng bé không thể nào rời khỏi đó."
Đường Vân buông cà mèn, cầm ảnh chụp qua nhìn một hồi, nghi hoặc nói: "Tôi thật sự gặp qua nó, mặc dù có chút không giống, thế nhưng tôi nghĩ hẳn là cùng một người."
"Thế nào không giống?"
"Quần áo, thân cao--" Nói tới đây, Đường Vân linh quang chợt lóe, anh cuối cùng nhớ tới ở đâu gặp qua.
Là sáng nay, cậu bé và con chó đứng trên bậc thang, ánh mắt băng lãnh!