Nhìn Huyền Huyễn lão thần bình tĩnh, Tiêu Xuân Thu nhịn không được càu nhàu.
Huyền Huyễn mỉm cười, cười đến muốn đánh, "Gọi các anh theo, tôi không thể kiếm tiền."
"Cái gì! Cậu không dự định nói cho chúng tôi biết mọi chuyện?" Tiêu Xuân Thu kêu to.
Huyền Huyễn mở lòng bàn tay, "Trả tiền tôi sẽ nói cho anh!"
Tiêu Xuân Thu oán hận trừng tham tiền này, thế nhưng hết lần này tới lần khác lấy không cách nào, không thể làm gì khác hơn quay đầu quát: "Thượng Quan Hiên, tới trả tiền!"
Tống Tiếu Ngự và Tiểu Thường cười hầu như đau sốc hông.
Thượng Quan Hiên thở dài, "Huyền đại sư, xin hỏi cậu tính thu bao nhiêu?"
"Được rồi, nể tình các anh là khách hàng cũ, lần này thu ít một chút, 1000 đôla."
Tiêu Xuân Thu hầu như thổ huyết, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thượng Quan Hiên không giãy dụa, tuyệt bút vung lên lập tức ký.
Đường Vân nhỏ giọng nói với Tiểu Thường: "Lão Đại sớm muộn gì cũng chiều hư Tiêu tổ trương."
Tiểu Thường mãnh liệt gật đầu, thâm sâu chấp nhận.
Đối hành động của bọn họ, Hạ Nhược Hải và Trầm Dương nhìn không hiểu ra sao.
Huyền Huyễn cất chi phiếu, dưới tầm mắt giết người của Tiêu Xuân Thu, thân thắt lưng, dựa vào Nguyệt Vũ miễn cưỡng nói: "Hứa Huệ Mỹ sinh một đôi song bào thai, bé gái vừa sinh ra đã chết, kỳ thực cô bé không chết, vấn đề là ở song bào thai anh trai, thằng bé không phải đứa trẻ bình thường, mà là một ác linh, nó phụ thể trên người bé trai, hại chết bé gái, rồi chiếm luôn thân thể, theo nó lớn lên, tính cách không tốt bắt đầu hiển lộ. Một lần ngẫu nhiên, vì chơi trốn tìm, nó chết, ác linh tự nhiên không cam lòng, nghĩ hết mọi cách báo thù, Hứa Huệ Mỹ vì ly hôn tính tình đại biến là công cụ báo thù nó lựa chọn, anh em Trương Tiểu Bình hại nó không còn thân thể cũng không tránh được độc thủ..."
"Chờ chút, đầu lưỡi Trương Tiểu Bình không phải Liêu Văn Quyên cắt sao?" Tiêu Xuân Thu ngắt lời hỏi.
Huyền Huyễn lắc đầu, "Liêu Văn Quyên là bị mê hoặc, tôi phỏng chừng cô ấy đã bị thôi miên, cho nên coi suy nghĩ từng có như hiện thực. Chịu ác linh thôi túng, Hứa Huệ Mỹ thôi miên đám người Tiểu Quân và Liêu Văn Quyên, cắt đầu lưỡi Trương Tiểu Bình, về phần Trương Tiểu An, khi đó Liêu Văn Quyên không ở hiện trường, tụi nhỏ đang trốn, muốn hại Trương Tiểu An không phải việc khó, mượn cớ giúp Trương Tiểu An đổi vải buộc mắt là chuyện rất dễ."
"Chờ chút, báo cáo của bác sĩ nói, mắt Trương Tiểu An là vi khuẩn nhiễm trùng mà mù, tôi muốn biết đó là vi khuẩn gì?" Tiêu Xuân Thu lại hỏi.
Huyền Huyễn mí mắt không nâng, "Anh rảnh rỗi tìm pháp y Hàn Vũ, loại vi khuẩn này cơ thể tử thi còn nhiều."
"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Tiêu Xuân Thu xanh mặt.
Đường Vân thầm nghĩ: sau này Hàn Vũ chết tiệt không rửa tay sáu lần không cho chạm vào mình.
Thượng Quan Hiên nói: "Chuyện Trương Tiểu Hoan có thể đoán, thế nhưng Trương Tiểu Hỉ là thế nào hạ thủ?"
"Anh nói, một người mẹ thấy con nhà người ta không ngừng tát lỗ tai con gái mình, tức giận lên, cô ta có tát lỗ tai đứa bé kia không? Huống chi tinh thần Quách Lỵ vốn có chút thất thường."
Mọi người trầm mặc.
...
Trầm Dương cẩn thận đặt Văn Tiểu Quân và Trầm Liễu đã ngủ ở ghế sau, Hạ Nhược Hải ngồi giữa, cống hiến chân ra làm gối đầu cho hai đứa bé.
Trầm Dương hiểu ý cười.
Hạ Nhược Hải liếc nhìn Trầm Dương, gục đầu, nhẹ giọng hỏi: "Hứa Huệ Mỹ thế nào?"
Trầm Dương thở dài, tâm tình có chút trầm trọng, "Bác sĩ nói thân thể không có trở ngại, bất quá tinh thần không tốt."
Trầm mặc một lát, Hạ Nhược Hải bỗng nhiên cười nói: "Hai tiểu quỷ hôm nay chơi con sóc kia cả ngày, anh xem, lúc nào rảnh có nên dẫn hai đứa vào rừng chơi, để tụi nó thấy càng nhiều động vật?"
"Tôi sợ tụi nó lúc đó không muốn về."
Hạ Nhược Hải cười khẽ, vuốt đầu Trầm Liễu và Văn Tiểu Quân nói: "Vậy vứt tụi nó vào rừng, làm cháu sơn bà bà."
Trầm Dương bật cười.
...
Huyền Huyễn đứng cạnh giường, nhìn cô bé thoả mãn ôm Hứa Huệ Mỹ ngủ.
Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt ngọt ngào của cô bé, khoé miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Huyền Huyễn vươn tay, khẽ vuốt đầu cô bé.
Cái bóng cô bé càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất trong ánh nắng ấm áp.