"Có phải ngươi rất vui vẻ không?" Mặt Trương Vinh Phương mỉm cười, trừ phần cuối tóc dài hơi bị đốt trụi ra, trên người hắn không có chút thương thế nào. Không, có lẽ từng có thương thế, nhưng lúc này nó đã khép lại khôi phục từ lâu. "Không… ta không vui… ta đang tiếc hận! Tiếc hận!!" Không Si vội vàng vang tiếng nói. Lúc này hắn ta tê cả da đầu, trạng thái bị kém cỏi nhất từ trước đến giờ, nếu như lại bị giết… "Tâm của ngươi, phá." Trương Vinh Phương có thể cảm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.