Nhưng bây giờ, tất cả đã quá muộn. Nhớ lại tất cả những vui sướng trong quá khứ, Lâm Thiển Hạc nhắm mắt lại, khe khẽ tựa đầu vào người Trương Thanh Chí. “Không sao. Yên tâm đi, ta ở đây. Ta vẫn luôn ở đây.” Trương Thanh Chí nắm chặt tay nàng, kiên định nói. Cho dù thời khắc này, Lâm Thiển Hạc đã không còn thuần khiết như xưa nữa. Nhưng trong lòng hắn ta, nàng vẫn là cô nương thanh thuần, đáng yêu, tươi cười trông ngóng ấy. “Tiểu Chí ca, huynh có ở đây không?” Bỗng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.